Vạch Mặt Tiểu Hoa [...] – Chương 5

9

Điện thoại đổ chuông, là Thịnh Nghiêu.

"A lo, em , liên lạc với em không , Tần Diệp Tử đã đăng Weibo rồi, sợ hiểu lầm sẽ càng nhiều thêm..."

"Không sao đâu, hì hì!"

Không hiểu sao tâm trạng tôi lại vô cùng phấn chấn, vẫn không quên dặn dò : "Anh vẫn nên nhờ mấy người phóng viên quan tâm giúp một chút, dù sao sân bay cũng là nơi công cộng, như sẽ áp lực cho sân bay."

"Được rồi em ."

"À đúng rồi, không phải Tần Diệp Tử đây là quyết định của hai công ty sao?" Tôi nghi hoặc hỏi.

Thịnh Nghiêu đầu dây bên kia ngẩn người một chút: "Không sao, sẽ xử lý."

Lúc này tôi mới yên tâm.

Về đến nhà, tôi xem những video đang bão trên mạng.

Hành vi của Tần Diệp Tử trên máy bay nhanh chóng khiến cộng đồng mạng bất bình.

Tiếp đó, cộng đồng mạng nhiệt đăng tải những video ta lên mặt kiêu căng ở nhiều nơi khác nhau.

Trong chốc lát, các vụ bóc phốt liên tiếp xuất hiện.

Tiểu hoa đang nổi này trở thành tâm điểm cho mọi người công kích.

Tôi đang nghỉ ở nhà, nằm trên ghế massage, thưởng thức những cảnh Tần Diệp Tử ăn không kiêng nể, trò ra vẻ.

Đột nhiên điện thoại rung lên, một số lạ gọi đến.

Giọng đối phương nghe có vẻ quen tai.

"Xin hỏi có phải Tô không?"

"Vâng, xin hỏi là ai?"

"Tôi là người quản lý của Tần Diệp Tử, chúng ta đã gặp nhau rồi."

À, tôi nhớ ra rồi.

"Có chuyện gì ?"

Chưa đợi ta xong, bên kia có tiếng ồn ào, rồi giọng the thé của Tần Diệp Tử từ xa vọng lại gần.

"Là người đăng bài bôi nhọ tôi phải không! Cô có biết những video này khiến bộ phim mới của tôi và Thịnh Nghiêu không thể phát sóng nữa không! A!"

Tôi đưa điện thoại ra xa tai, thờ ơ đáp: "Không phải, không biết, không quan tâm."

"Tô Vãn, đúng là nhiều thủ đoạn, tôi sẽ cho Thịnh Nghiêu thấy rõ là một ả đàn bà tâm cơ! Cô sẽ hủy hoại chúng tôi!"

Chúng tôi?

Tôi im lặng hồi lâu, đến khi người quản lý giành lại điện thoại và không ngừng xin lỗi, tôi mới lên tiếng: "Nếu Tần có bệnh tâm thần thì nên đi điều trị đi, mối quan hệ công việc giữa ta và Thịnh Nghiêu là chuyện giữa hai công ty các người, xin đừng quấy rầy tôi nữa."

Thái độ của người quản lý rõ ràng tốt hơn nhiều, ta liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, là thế này, không biết có thể đưa ra một lời giải thích về sự việc trên máy bay hôm đó không? À, nội dung sẽ có bộ phận quan hệ công chúng viết sẵn cho . Công ty chúng tôi sẽ bồi thường cho ."

"Không!" Tôi cúp máy dứt khoát.

Cả công ty đều có bệnh!

10

Sau khi tôi cúp máy, cả buổi chiều hôm đó, tất cả các tài khoản mạng xã hội có thể tìm qua số điện thoại của tôi đều bị Tần Diệp Tử và người quản lý của ta quấy rối!

Hai người họ như bị tâm thần phân liệt , một người đóng vai ác một người đóng vai thiện, Tần Diệp Tử vừa chửi xong một tin nhắn, ngay sau đó tôi sẽ nhận một tin nhắn xin lỗi chân thành.

Tin cuối cùng, Tần Diệp Tử không còn sức chửi nữa.

[Không chỉ tôi bị phía đoàn phim quy trách nhiệm, mà cả Thịnh Nghiêu nữa, có bộ phim nào chưa chiếu đã xảy ra chuyện giữa nam nữ diễn viên cặp đâu! Đây là phim kỷ niệm của đạo diễn Trương, có biết phải bồi thường bao nhiêu tiền không! Còn cả mối quan hệ trong giới sau này nữa, có nghĩ cho Thịnh Nghiêu chút nào không?]

Hóa ra chuyện "không sao" mà Thịnh Nghiêu trước đó không phải là thật sự không sao.

Mãi đến tận đêm khuya, mới từ thành phố Giang trở về.

Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ ngày chia tay hôm đó.

Thấy tôi vẫn còn ngồi trên ghế sofa, đặt túi xuống và hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?"

Tôi không chút do dự hỏi: "Tần Diệp Tử đã liên lạc với em. Anh gặp rắc rối rồi phải không?"

Thịnh Nghiêu dịu dàng ôm tôi vào lòng, nuông chiều : "Ai việc mà chẳng gặp rắc rối."

Anh vẫn luôn như , chỉ báo tin vui không báo tin buồn, tôi nghiêm túc : "Có phải phim không thể phát sóng nữa? Chúng ta phải bồi thường phải không?"

"Chúng ta ư? Là công ty bồi thường." Thịnh Nghiêu hàm hồ : "Anh chỉ đóng vai khách mời thôi, không phải bồi thường nhiều đâu, phân cảnh của ít, đổi người khác quay lại là . Huống chi bây giờ là Tần Diệp Tử thất thế, chủ yếu là ta."

Tôi bắt đầu tự trách: "Haiz tại em cả, đang yên đang lành sự với ta gì, ngày mai em cùng đến nhà đạo diễn Trương xin lỗi nhé."

Thịnh Nghiêu không ngờ tôi lại , trước đây tôi rất ít khi hỏi han về công việc của .

Nhưng lần này tôi thật sự cảm thấy có lỗi.

"Vốn dĩ là chuyện kiếm tiền, giờ lại phải bồi thường, em đau lòng quá."

Tôi ôm ngực, giả vờ khó chịu.

Thịnh Nghiêu búng nhẹ vào trán tôi: "Đồ tham tiền, bây giờ danh tiếng của trên mạng cũng không tốt, fan của Tần Diệp Tử điên cuồng công kích , khó nữ diễn viên trẻ, có lẽ phải nghỉ ngơi một thời gian để tránh thị phi, vừa hay có thể ở bên em nhiều hơn."

Tôi lại đau lòng, không những phải bồi thường, mà còn phải bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội kiếm tiền nữa…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...