Vạch Mặt Kẻ Giả [...] – Chương 4

Chương 4

20

Trường của tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục xin học.

Giang Thiêm bị thương nặng hơn tôi rất nhiều, tôi hồi phục rồi, còn cậu ta vẫn nằm viện.

“Tớ nghe Linh Tửu đã đi thăm cậu ấy, còn an ủi rằng đó không phải lỗi của cậu ta, là tại cậu quá tàn nhẫn.”

Tô Lan mang một bó hoa Lily lớn đến thăm tôi rồi kể.

“Thật là một đôi trời sinh mà, là bọn họ muốn gãy chân cậu trước đấy, hỏi xem cậu tàn nhẫn ở chỗ nào chứ?”

Tôi bó hoa trong tay ấy:

“Chắc đắt lắm nhỉ? Giải thưởng để các cậu giữ lại đi.”

“Không sao đâu, mọi người biết cậu sẽ đi du học, mỗi người góp một ít, đặc biệt bảo tớ mua hoa đến thăm cậu.”

Cô ấy đưa hoa cho tôi, hít một hơi thật sâu, như thể đã quyết định điều gì đó,

“Tâm Kỳ.”

“Ừ?”

“Tớ luôn cảm giác cậu hình như biết điều gì đó mà tớ không biết, kể từ khi Linh Tửu chuyển trường đến đây, có cái gì đó không ổn… Tớ cũng không biết phải sao nữa, nếu cậu không hiểu thì cứ coi như tớ linh tinh đi.”

Cô ấy tránh bó hoa ra, cẩn thận ôm tôi một cái.

“Về sớm nhé. Sau khi cậu về nước, tớ vẫn muốn với cậu.”

“Được”. – Tôi mỉm , .

………

Đêm trước khi đi, tôi ngồi với mẹ trên ban công, khi gió chiều thổi nhẹ. Bà tôi, có vẻ muốn gì đó lại thôi. Tôi nắm lấy tay bà, vào mắt bà:

“Mẹ, đừng lo cho con.”

Kiếp trước mẹ tôi mất trong một tai nạn giao thông. Khi bà còn sống, dù bố tôi có thiên vị thế nào, Lục Tâm Đình cũng không dám trực tiếp tôi.

Nghĩ đến đây, tôi bất chợt thấy lạnh người.

Cuối cùng thì Lục Tâm Đình đã điên cuồng vì Linh Tửu đến mức nào?

Liệu tai nạn bất ngờ của mẹ tôi có ẩn gì không?

Suy nghĩ đến đây, tôi bất giác siết chặt tay bà:

“Mẹ nhất định phải ý an toàn nhé, nhớ bảo vệ bản thân.”

Dừng lại một chút, tôi lại ,

“… Cẩn thận với Lục Tâm Đình.”

“Tiểu Kỳ, hình như con có gì đó không giống trước đây.”

Mẹ tôi tôi ngẩn người một lúc, thở dài.

“Đó là lỗi của mẹ. Trước đây con ngây ngô, ai gì cũng tin. Mẹ cậu con nhà họ Giang không đáng tin, con còn phản đối mẹ, ‘Cậu ấy không phải như mẹ đâu.’ Vào sinh nhật của con, mẹ giúp con hỏi bố về cổ phần, con lại mẹ mất mặt, là váy áo, trang sức đều cả, mẹ tức muốn chết! Haizz… Ngày ấy, mẹ chỉ muốn con thông minh hơn, nhanh nhạy hơn một chút. Nhưng nếu giờ đây những gì con đang trải qua là giá phải trả cho việc đó, mẹ thà con cứ ngây thơ mãi.”

Trong thế giới này, sao có bà mẹ nào không hiểu con của mình?

Kiếp trước, tôi là một ngốc nghếch, luôn dùng lòng tốt để phán đoán về người khác. Vì , tôi bị Linh Tửu lừa hết lần này đến lần khác, vẫn chưa từng thực sự ra tay trả thù. Cuối cùng, tôi chết ngay trong bữa tiệc đính hôn của chính mình.

“Không đâu, mẹ à.”

Tôi khẽ , nắm lấy khóe mắt đang đỏ lên,

“Trong thế giới này, những người ngây thơ, chân thành chỉ có thể bị người khác ăn sống mà thôi.”

Thật tiếc là, tôi phải trải qua một kiếp người mới hiểu đạo lý này.

21

Năm tôi 18 tuổi, tôi kéo theo vali ra nước ngoài, môi trường xung quanh và mọi thứ tôi tiếp đều hoàn toàn xa lạ, tôi không cảm thấy sợ hãi chút nào, bởi vì tôi biết rõ những chuyện sắp xảy ra.

Dù các chi tiết không rõ ràng, những mốc thời gian lớn, những bước ngoặt quan trọng, đủ để tôi rất nhiều thứ.

Điều quan trọng nhất, là hai năm nữa…

Kiếp trước, vào năm tôi 20 tuổi, Lục Tâm Đình nhận thông tin qua một số kênh, tự mình bay sang San Francisco để hợp tác với một người đàn ông tên Chu Hải. Người này nắm trong tay công nghệ cốt lõi và tiên tiến nhất. Trong vòng 5 năm tiếp theo, ông ta giúp Lục Tâm Đình từng bước, hoàn toàn kiểm soát tập đoàn Lục Thị.

Tôi dùng tiền mẹ cho tôi đầu tư vào chứng khoán, nhờ vào chút ký ức sót lại từ kiếp trước, tôi đã nhân số tiền đó lên gấp nhiều lần. Sau đó, trong khi học tập ở trường, tôi vừa dành gấp đôi thời gian học các môn, vừa dùng số tiền đó để đầu tư vào vài công ty, mà sau này đã trở thành những công ty trong top 500 thế giới. Lúc đó, nhiều công ty vẫn còn ở giai đoạn khởi nghiệp.

Trong khoảng thời gian này, Tô Lan đã liên lạc với tôi rất nhiều lần.

Mỗi tuần, ấy đều gọi điện thoại, bắt đầu bằng việc rằng các trong đội nhảy rất nhớ tôi sau khi tôi rời đi. Cô ấy còn rằng từ khi có tiền thưởng, cuộc sống của ấy đã dễ thở hơn rất nhiều.

[Mới đây, trường A có tổ chức tuyển sinh, Linh Tửu tham gia, bị loại ngay trong buổi phỏng vấn.]

[Thật sự là rất buồn , hôm đó, người phụ trách phỏng vấn lại cũng có mặt ở buổi lễ kỷ niệm trường chúng ta. Cô ấy , bản nhạc ‘Ánh Trăng’ của Linh Tửu chơi rất rối, không thể so với bản ‘Giao hưởng Số 5″ của Beethoven’ mà cậu từng chơi.]

[Thật sự không hiểu, Linh Tửu vừa ra khỏi phòng phỏng vấn, ôm lấy tên tiểu cẩu Giang khóc thảm thiết, tớ thì chỉ rạng rỡ.]

[Kết quả thi đại học đã có rồi, tớ đứng đầu trường, thứ ba toàn thành phố.]

Khi nhận tin nhắn này, tôi đang bận rối bời với kỳ thi cuối kỳ của chương trình hai bằng, tôi vẫn nở một nụ chân thành, đáp lại:

[Chúc mừng cậu nhé.]

[Tâm Kỳ, tớ vẫn đang chờ cậu về để tiếp tục với tớ đấy nhé.]

Mẹ tôi cũng thường xuyên gọi điện, thông báo cho tôi về những thái gần đây của Lục Tâm Đình, hỏi tôi sống một mình có ổn không, có đủ tiền không. Sau đó, mỗi khi tôi tiết lộ một chút hình hiện tại, bà lại thở dài vừa hài lòng vừa bất đắc dĩ.

“Con vẫn còn là một nhỏ, đừng ép mình quá.”

:

“Có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ với mẹ, đừng ngại.”

, tôi đã kể cho bà nghe về Chu Hải, và những gì tôi nhớ , nhờ bà giúp tôi tìm hiểu về người này.

“Mẹ nhất định phải giấu kín chuyện này với trai con nhé.”

22

Tôi đến San Francisco sớm hơn Lục Tâm Đình một tháng.

Ngoài cổng trường, lúc tôi đang định hỏi đường thì bỗng thấy một gương mặt quen thuộc trên bãi cỏ gần đó.

Chính là Chu Hải, trẻ hơn nhiều so với trước.

Anh ta đang đứng đối diện với một cao gầy, tóc ngắn và đeo kính, đang với vẻ mặt lạnh lùng:

“Đó là thành quả nghiên cứu của tôi, ai cho phép lấy mà không hỏi ý kiến tôi trước?”

Chu Hải gượng:

“Cái gì của tôi, của , chẳng phải chúng ta cùng ra sao?”

“Ý tưởng là của tôi, thí nghiệm là tôi , chỉ giúp tôi một thời gian ghi lại số liệu thôi mà, sao lại cảm thấy mình có quyền quyết định về những thứ của tôi?”

không hề nhượng bộ.

Nghe , biểu cảm của Chu Hải cũng trở nên trầm xuống:

“Tần Chi Lan, đừng quá đáng! Sắp tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ tôi không phải vì tương lai của chúng ta mà suy nghĩ sao? Cô giữ thứ đó trong tay thì có ích gì, chẳng phải hợp tác với một công ty đáng tin cậy để phát triển mới có thể đạt lợi ích lớn nhất sao?”

“Tôi lại lần cuối—đó là, đồ, của, tôi.”

tên Tần Chi Lan lạnh lùng ấy, gằn giọng .

“Bằng sáng chế ở trong tay tôi, không hiểu gì về công nghệ cốt lõi, còn muốn hợp tác phát triển sao? Chỉ cần tôi còn sống một ngày, điều này sẽ không bao giờ xảy ra. Còn nữa, chúng ta chia tay đi. Từ giờ trở đi, và tôi không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”

Sau đó, ấy quay người bước đi. Chu Hải đứng tại chỗ, mắt đăm đăm bóng lưng , ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. Trong mắt ta, có vẻ như một tia sát khí thoáng qua.

Tôi đứng im từ xa, đột nhiên hiểu ra.

Kiếp trước, tôi đã từng nghe Linh Tửu hỏi Lục Tâm Đình sao ta có thể kiểm soát một nhân tài như Chu Hải. Lúc đó, Lục Tâm Đình ôm ấy ngồi bên bể bơi, đáp:

“Bởi vì ta có chuyện cần giúp.”

Quan trọng hơn nữa là, kiếp trước, tôi chưa từng nghe đến cái tên Tần Chi Lan.

23

Tôi tìm cách gặp Tần Chi Lan ở một quán cà phê cách trường của ấy rất xa. Tần Chi Lan ngồi đối diện với tôi, không vòng vo, ấy thẳng:

“Lục tiểu thư, tôi biết đến đây vì chuyện gì, tôi không bán thành quả của mình.”

“Tại sao?”

Cô ấy do dự một lúc rồi mới lên tiếng:

“Hiện tại, nó chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện.”

Tôi đang đưa ly cà phê lên miệng thì dừng lại.

“Tôi biết, các cậu kinh doanh đều quan tâm đến giá trị thương mại, tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng, và nó sẽ mang lại sự thay đổi gì cho khoa học nhân loại. Đối với tôi, bản thân nó mới là quan trọng nhất.”

Tôi thẳng vào ấy.

Khi về lý tưởng của mình, gương mặt không son phấn của ấy tỏa ra một ánh sáng khó tả, rực rỡ.

Tần Chi Lan là một rất nổi bật, đáng lẽ ra phải trở thành một nhà khoa học vĩ đại, ghi tên mình vào sử sách. Nhưng kiếp trước, vì tham vọng của hai người đàn ông, ấy đã phải bỏ mạng ở một đất nước xa lạ, như một hạt bụi bị cuốn vào bánh xe thời gian, biến mất trong lịch sử.

“Lục tiểu thư, nếu không có gì khác, tôi xin phép đi trước.”

Tôi đột ngột đưa tay ngăn lại, ấy với ánh mắt chân thành:

“Tần tiểu thư, tôi sẵn sàng cung cấp cho mọi nguồn tài chính và tài nguyên cần thiết cho nghiên cứu. Và , chỉ cần giúp tôi một chút sau khi hoàn thành sản phẩm. Thành quả của , vẫn là của , tên sẽ ghi trên phần tác giả chính thức độc quyền — thế có không?”

24

Ngày tôi trở về nước, tuyết đầu mùa rơi lả tả khắp nơi. Khi kéo hành lý ra khỏi sân bay, tôi lập tức thấy một tấm biển quảng cáo bên cạnh, trên đó là gương mặt trang điểm kỹ càng của Linh Tửu.

Mấy năm qua, tôi bận rộn xây dựng công ty ở nước ngoài, để có thể đối đầu với Lục Tâm Đình – người đang dần tiếp quản Lục thị, ta cũng không rảnh rỗi.

Sau khi Linh Tửu không thể đặc tuyển thành công và thất bại trong phỏng vấn, cuối cùng ta vẫn tìm cách đưa ta vào Học viện Điện ảnh và thành công ra mắt trong làng giải trí.

Hừ, ta quả nhiên không thay đổi chút nào.

Tôi thầm nhạo một tiếng, rồi ngồi vào xe. Chiếc xe lướt qua dòng xe cộ phủ đầy tuyết, chạy thẳng đến dưới tòa nhà công ty.

……..

Buổi đấu thầu ba ngày sau là một bước ngoặt quan trọng nữa.

Tôi và Tần Chi Lan dành ba ngày ở công ty, đảm bảo tối ưu hóa kế hoạch đến mức hoàn hảo. Và rồi, tại buổi đấu thầu công khai, chúng tôi không có gì phải lo lắng mà thắng hợp đồng đó.

Khi công ty trúng thầu công bố, tôi đứng dậy từ ghế, đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Lục Tâm Đình.

“Lục Tâm Kỳ!?”

Tôi khẽ cong môi:

“Lâu rồi không gặp, trai.”

….

Kết thúc buổi họp, ta đuổi theo, chặn tôi lại ở hành lang. Giọng ta vẫn còn chút không thể tin :

“Lan Tâm là công ty của em à? Tần Chi Lan đột nhiên mất tích, là em đã giấu ấy đi phải không?!”

“Anh gấp gáp à, Lục Tâm Đình?”

Tôi bật :

“Cái gì mà tôi giấu ấy? Anh và ta chẳng quen biết gì, sao lại cố gắng đi tìm một người sống sờ sờ như ? Chẳng lẽ muốn những chuyện phi pháp?”

Tôi lớn, rồi rời đi dưới ánh mắt sắc bén của ta.

Lần này về nước, tôi mọi việc rất khoa trương, sau khi ký hợp đồng, tôi bắt đầu tham gia các sự kiện xã hội, kết giao với nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Vì tôi nắm giữ độc quyền sử dụng bằng sáng chế của Tần Chi Lan và vừa giành một dự án lớn từ tay Lục thị, mọi người đối xử với tôi rất lịch sự và vô cùng thân thiện.

Đây là điều kiếp trước mà dù tôi có đoạt ba giải nữ diễn viên chính xuất sắc cũng không bao giờ trải qua.

“Quả thật, người ta vẫn cần phải nắm trong tay tài nguyên sản xuất.”

Tôi nâng ly rượu lên, thở dài.

Bên cạnh, Tô Lan quay đầu lại, quan sát tôi từ đầu đến chân.

“Tớ cảm giác cậu mới đi ra ngoài bốn năm mà cứ như thể đã trưởng thành thêm mười tuổi .”

“Chắc cũng bình thường thôi, dù sao lúc mười tám tuổi, có thể dựa vào tuổi trẻ mà điên cuồng.”

Tôi :

“Giờ đại học đã tốt nghiệp rồi, trước khi lộ ra nanh vuốt, cũng phải tỏ ra đứng đắn chút chứ.”

Nói xong, tôi giơ tấm bảng lên và hô giá:

“Hai triệu.”

Linh Tửu ngồi ở hàng ghế đầu bỗng quay đầu lại. Cùng lúc đó, Giang Thiêm ngồi bên cạnh ấy cũng tôi. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, ta hơi ngẩn ra. Tôi tinh mắt thấy vết sẹo mờ trên trán ta, bất chợt tôi cảm thấy rất thú vị.

“… Hai triệu sáu.”

Sau khi tỉnh táo lại, ta lập tức giơ bảng lên, bắt đầu đấu giá với tôi.

Tôi biết, chiếc vòng tay đính đầy đá quý này là món quà ta muốn mua tặng Linh Tửu, bởi vì vài ngày nữa là sinh nhật của ấy.

ta đã dùng đủ mọi cách, vất vả mới có chút quyền lực trong công ty của gia đình Giang, vẫn không thể bằng Lục Tâm Đình – người độc quyền nắm quyền Lục thị. Nếu muốn tranh sự ý, chỉ có thể từ các hướng khác để lấy lòng.

Tôi tiếp tục đấu giá, ta bỏ sáu triệu để mua chiếc vòng tay đó, :

“Tình cảm thật là sâu đậm.”

Giang Thiêm cầm chiếc vòng tay, lặng lẽ tôi. Một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng gọi:

“Tâm Tâm…”

“Thôi đi, tôi sắp nôn ra đây rồi này.”

Tôi lùi lại một bước, từ đầu đến chân. Một lúc sau, tôi khẽ nhạt.

“Giỏi hơn bà mẹ tiểu tam của , ít nhất cũng leo lên vị trí này. Chỉ là không biết tôi sắp xếp thời gian như thế nào, một ba năm, ta hai bốn sáu, rồi chủ nhật cùng nhau hả?”

Khi câu này, tôi không hề che giấu âm lượng, không ít người đã ý tới chúng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...