…….
Chiều xuống, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ khắp bầu trời.
Tôi cùng nhóm các trong đội múa thay trang phục biểu diễn, cầm váy chạy từ phòng tập nhảy ra hậu trường. Chạy một đoạn, tôi mới phát hiện đồ dùng để kết thúc màn biểu diễn đã mất.
“Chắc là để quên ở phòng tập nhảy rồi?”
Tôi nhớ lại một chút, định quay lại tìm.
Tô Lan hỏi:
“Cậu có cần mình đi cùng không?”
“Không sao, đồ cũng không nặng, mình đi một mình là .”
Tôi mỉm :
“Các cậu đi trước, chuẩn bị trang điểm rồi nhờ thầy thiết kế cảnh trí sắp xếp lại đạo cụ cho chúng mình.”
Tòa nhà lớn vắng vẻ, không một bóng người. Tôi bước lên cầu thang, tay cầm tà váy kim tuyến, khi sắp đến tầng nơi phòng tập nhảy thì dừng lại.
Trên bậc thang gần đó, có một người đang đứng. Ánh sáng vàng đỏ của hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, chỉ rọi lên một phần mặt ta. Phần còn lại của khuôn mặt chìm trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước biển.
Là Giang Thiêm.
Anh ta lên tiếng, giọng trầm thấp như có cơn mưa sắp ập xuống:
“Tâm Tâm, em định gì?”
“Liên quan gì đến , biến đi!”
Tôi định bước qua ta, tiếp tục bước lên cầu thang, bất ngờ, vai tôi bị một lực mạnh mẽ kéo lại khiến tôi dừng lại trong giây lát. Lúc phản ứng kịp thì cơ thể đã bị kéo ngã ngửa, lưng tôi quỵ xuống, rơi tựa như chiếc lá rụng, không kịp giữ thăng bằng.
Sau lưng tôi là hàng chục bậc thang cao, tôi cảm nhận thân thể mình rơi xuống, lưng đập mạnh vào mặt đất, một cơn đau dữ dội tôi không thể thở nổi. Cả cơ thể lăn lộn không kiểm soát, đến khi dừng lại, tôi ngã vào cạnh lan can sắt. Cổ chân như nghe thấy tiếng xương nứt nhẹ, cơn đau lan tỏa.
Giang Thiêm bước xuống từng bậc thang, rồi dừng lại bên tôi. Đôi mắt ta vẫn lạnh lùng, ẩn chứa một nỗi buồn không thể giấu. Khi mở miệng, giọng lại càng sắc lạnh:
“Tâm Tâm, đừng trách . Từ khi sinh ra, em đã có mọi thứ, dù bỏ lỡ cơ hội này, vẫn còn rất nhiều con đường khác để đi, A Tửu thì khác. Cô ấy đã hết khả năng của mình, đã cố gắng hết sức rồi.”
Nói xong, ta nắm lấy cổ chân đang bị trật của tôi, và rồi mạnh mẽ đập cẳng chân tôi vào thanh sắt bên cạnh.
16
Cảnh tượng trong giấc mơ bất ngờ ùa về trong tâm trí tôi.
Anh ta đứng ngoài phòng bệnh, bên cạnh là trai tôi. Ánh mắt ta ngập tràn cảm dịu dàng, Linh Tửu đang đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Khi nhắc đến tôi, giọng lại lạnh lùng, không chút cảm :
“Tôi chưa bao giờ hối hận.”
Mười lăm năm tươi đẹp nhất của cuộc đời tôi, nồng nàn và chân thành nhất, lại bị buộc chặt với một người như thế.
Bất giác, tôi bật , ngay trước khi cẳng chân tôi bị ta đập mạnh vào thanh sắt, tôi đột ngột giật tay ra khỏi tay .
“Thật vô dụng.”
Cổ chân bị trật khiến tôi không thể thở nổi, tôi vẫn không buông, tranh thủ lúc Giang Thiêm chưa kịp phản ứng, tôi túm tóc ta rồi mạnh tay đập đầu vào lan can.
“Đồ hạ lưu, muốn tôi lần nữa sao? Đừng có mơ!”
Đầu Giang Thiêm đập mạnh vào thanh sắt, phát ra tiếng “bùm” vang dội. Trán ta va vào góc sắc nhọn, máu tươi lập tức ứa ra, từng giọt nhỏ xuống, rơi vào áo ta.
“… Tâm…”
Tôi hổn hển vài hơi, buông tóc ta ra rồi đứng dậy. Cổ chân vẫn đau nhói từng đợt, không sao cả. Tôi cúi mắt vào đôi mắt của Giang Thiêm, trong đó là nỗi đau đớn và sự lạc lối, rồi từ từ, từ từ, tôi mỉm .
“Thật là thâm quá nhỉ, Giang thiếu gia của tôi, không tiếc hy sinh bản thân, chỉ để tôi bị hủy hoại ở đây, vì tương lai của bạch nguyệt quang của ? Đây là cảnh cáo của Lục Tâm Đình phải không? Các đã sắp xếp mọi chuyện từ lâu, chuẩn bị chia sẻ ta với nhau rồi sao? Thật là ghê tởm.”
Tôi nâng váy lên, một lần nữa quẹt máu từ mặt ta lên váy, cho đến khi vạt váy sáng màu trở nên loang lổ vết máu. Sau đó, tôi vứt lại tại chỗ, chạy về phía đại sảnh dưới bầu trời tối dần.
Từ xa, trong đại sảnh vọng ra âm thanh piano du dương. Linh Tửu vẫn chơi bài đó, đúng như kiếp trước.
Bản “Ánh trăng” của Debussy.
Cô ta ngồi trước cây đàn piano trắng tinh, mặc chiếc váy bạc, cả sân khấu tối mờ, chỉ có một chùm đèn chiếu sáng duy nhất vào ta, như ngọn lửa nhỏ duy nhất trong đêm đen. Giống như kiếp trước, khi ta leo lên trên máu thịt của tôi trong buổi tiệc đính hôn, đẹp đến mức rực rỡ.
Tôi chạy vội về phía trước giữa hai hàng ghế, đẩy những nhân viên bảo vệ và người dẫn chương trình đang cố ngăn cản tôi ra, lao lên sân khấu.
Đứng dưới ánh sáng duy nhất, tôi đá ngã Linh Tửu, rồi mạnh vào cây đàn piano. Dưới ánh mắt kinh ngạc, ngây dại của ta, tôi bắt đầu gào thét:
“Đánh đi, đánh đi, tôi bảo đánh! Dám sai tên chó săn của đến tôi, còn ở đây chơi nhạc cho ông bố sao!”
17
Tôi đương nhiên biết người thầy đặt biệt mời đến bởi Lục Tâm Đình đang ngồi dưới khán đài lúc này.
Kiếp trước, sau khi Linh Tửu biểu diễn xong bài “Ánh trăng”, ông ấy đã liên lạc với ấy khi chương trình kết thúc, hỏi có sẵn sàng nhận lấy suất tuyển đặc cách duy nhất hay không, Linh Tửu đã lập tức đồng ý.
Đó chỉ là bước đầu tiên trong con đường sáng lạn của ấy. Sau đó, dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Lục Tâm Đình, ấy còn một bậc thầy âm nhạc nổi tiếng trong giới nhận học trò, trở thành người kế thừa.
Còn tôi, vì lý do phải đóng phim, vai một tài năng chơi đàn piano mắc bệnh tự kỷ,
dưới sự sắp xếp của người đại diện, tôi đã đi tìm thầy của Linh Tửu để học.
Mới chỉ gặp qua ta một lần, mà tối về nhà, tôi đã bị Lục Tâm Đình chặn ở cửa. Anh ta tôi với ánh mắt đầy chán ghét:
“Lục Tâm Kỳ, em còn chưa xong à? Chỉ vì em lúc nào cũng thua Linh Tửu, em ghét ấy đến mức ngay cả bản nhạc ấy viết tay cho thầy cũng phải xé đi sao? Thật là thứ vô dụng.”
Tôi ngẩn người một lúc, chờ khi hiểu ra thì phản xạ muốn biện minh cho mình, lại bị ta vung tay cắt ngang:
“Lúc nào cũng chỉ toàn lời dối trá, cho dù em có biện hộ thế nào, cũng không tin một chữ đâu.”
…
Giữa tiếng ồn ào từ dưới khán đài, tôi nghe thấy một tiếng hét:
“Máu, váy ta có nhiều máu quá!”
Chiếc váy đầy vết máu trộn lẫn với bụi bẩn, mái tóc rối bù, và mắt cá chân sưng vù. Mỗi chi tiết trên cơ thể tôi đều đang chứng minh sự thật trong lời của tôi.
Linh Tửu chống tay vào ghế đàn, loạng choạng đứng dậy. Ánh mắt ta tôi đầy thù hận và căm ghét, xoay vòng mấy lần, rồi cuối cùng lại trở về với vẻ yếu ớt, vô tội thường thấy.
“Bạn học Lục, tôi không hiểu cậu đang gì, có lẽ là có chút hiểu lầm ở đây. Nhưng bây giờ là buổi biểu diễn của tôi, vì sự tôn trọng khán giả dưới sân khấu, cậu không nên vội vã chạy lên như .”
Lục Tâm Đình giận dữ đứng dậy từ ghế khán giả, quát tôi:
“Lục Tâm Kỳ, em điên rồi sao!!”
Tôi không thèm để ý, hất tay Linh Tửu ra và ngồi xuống ghế đàn, đánh một hồi vào cây đàn, chơi bản “Giao hưởng Số 5” của Beethoven.
Kiếp trước, để có thể chơi thật trong bộ phim mà không phải dùng diễn viên thay thế, tôi đã học bài này trong ba tháng ròng rã. Không phải là quá thành thạo, trong hoàn cảnh này thì đã đủ dùng rồi.
Tiếng đàn hùng tráng vang lên cùng với tiếng điện xẹt nhẹ, vọng dội trong vòm trần rộng lớn của đại sảnh. Sau khi chơi xong một đoạn “Giao hưởng Số 5”, tôi quay sang Linh Tửu, từng chữ dứt khoát:
“Cô hủy buổi tiệc sinh nhật của tôi, mâu thuẫn giữa tôi và trai, bịa đặt chuyện về tôi trước mặt gia đình và bè — đó đều là chuyện nhỏ, tôi sẽ trả lại cho bằng cách của tôi. Nhưng lại chọn sai khiến Giang Thiêm đẩy tôi từ cầu thang xuống, muốn tôi gãy chân, chỉ để tôi không xuất hiện trên sân khấu này —”
Tôi dừng lại, vào khuôn mặt ta trắng bệch đột ngột, nhạt một tiếng.
“Đàn piano chính là thứ mà tự hào nhất, sao, không có tự tin để thi đấu cùng tôi một trận à mà phải như thế?”
18
Sân khấu trên dưới trở nên hỗn loạn. Cuối cùng, thầy phụ trách buổi biểu diễn của lễ kỷ niệm đã đưa tôi và Linh Tửu ra khỏi sân khấu, MC bước lên dịu hình.
Chương trình tiếp theo là điệu múa cổ điển tập thể mà chúng tôi đã tập luyện. Tôi đi qua hậu trường và gặp gỡ những tham gia biểu diễn. Từ xa, tôi thấy Tô Lan chạy đến, nước mắt lưng tròng, nắm lấy tay tôi:
“Cậu bị thương rồi đúng không?! Lẽ ra lúc đó tớ nên đi cùng cậu mới đúng.”
“Tôi không sao.”
Tôi vỗ nhẹ lên đầu ấy, an ủi:
“Đi biểu diễn đi, đã tập luyện lâu như , một bài thi cho bản thân, để mình có thể hài lòng.”
Giải thưởng dành cho đội thắng trong buổi biểu diễn kỷ niệm trường là 100,000 tệ. Nhưng ngay từ đầu, điệu múa này vốn không phải tôi tập luyện cho bản thân mình.
Nhìn họ bước lên sân khấu, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa hoàn thành một trách nhiệm cuối cùng. Nhưng ngay sau đó, cơn đau nhức và mệt mỏi ồ ạt kéo đến, xâm chiếm từng tế bào cơ thể. Tôi nhắm mắt lại, cả ý thức cũng chìm vào bóng tối.
…
Khi tôi tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở trong bệnh viện. Tối hôm đó, Lục Tâm Đình xông vào phòng bệnh:
“Điên rồi! Lục Tâm Kỳ, em đúng là kẻ điên!”
Anh ta muốn mọi thứ theo cách của mình, từng bước một đưa người mình lên vị trí tỏa sáng. Giống như chăm sóc một bông hoa nở rộ, mang lại sự thỏa mãn cực kỳ lớn lao.
Nhưng trai à, sao tôi có thể cho cơ hội đó ?
“Phải sao đây trai, cái nàng bạch nguyệt quang của còn chưa chơi xong bài, mà chuyện các người tính gãy chân tôi đã bị phơi bày, ta sẽ không thể vào trường mà ta muốn nữa.”
Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện:
“À đúng rồi, đồng phạm của , Giang Thiêm vẫn còn đang nằm dưới đất ở tòa nhà tổng hợp đó, nếu có thời gian, nhớ đưa cậu ta đi bệnh viện nhé.”
Tôi lớn, kéo chăn đắp lên, tác đau mắt cá chân bị thương khiến tôi suýt bật khóc.
Từ trong mắt ta, tôi thấy hình ảnh của chính mình lúc này.
Giống như một kẻ điên.
Hoặc từ cái ngày tôi chết đi kiếp trước, có lẽ tôi đã là một kẻ điên rồi.
Gương mặt Lục Tâm Đình khẽ co giật. Một tia lửa giận thoáng lóe lên trong ánh mắt ta rồi nhanh chóng tắt. Khi lại, vẻ mặt ta đã trở về nét lạnh lùng, cao ngạo quen thuộc.
“Có ích gì không? Lục Tâm Kỳ, cho dù buổi biểu diễn của Linh Tửu thất bại, em cũng chẳng thể nhảy điệu múa của mình. Hơn nữa, cái dáng điên loạn của em đã máy quay ghi lại đầy đủ. Không phải em nghĩ, lần này chỉ cần đưa một tờ giấy chứng nhận giả là xong chứ? Không có đâu, trường học đã liên hệ với bố mẹ, chuẩn bị cho em thôi học rồi.”
“Ha ha ha ha!”
Tôi lớn:
“Chỉ là thôi học thôi, tôi có quan tâm cái này sao? Lục Tâm Đình, đừng quên, tôi cũng là con của nhà họ Lục, giống như Giang Thiêm đã , không có con đường này, tôi còn nhiều con đường khác. Ngay từ đầu, mục đích của tôi chỉ có một — kéo Linh Tửu xuống, chỉ có thế.”
Những chuyện ta vu khống tôi kiếp trước, tôi sẽ khiến nó thành hiện thực từng chuyện một.
Con đường ta đi kiếp trước, tôi sẽ chặn hết.
Chúng ta còn chưa tính sổ với nhau xong đâu, Linh Tửu.
19
Việc tôi náo loạn trong lễ kỷ niệm trường dưới ánh mắt của tất cả mọi người, còn đánh Giang Thiêm và Linh Tửu và cả chuyện trước đó tôi bắt nạt Linh Tửu trong trường cũng bị lan truyền lên mạng đã nên một làn sóng dư luận không nhỏ.
Cuộc tranh đấu giữa tiểu thư nhà giàu và nghèo khó, dù là mười năm trước hay mười năm sau, vẫn luôn có đủ sức hút.
Điều khác biệt là, lần này, vì tôi đã phát biểu rõ ràng trên sân khấu với bộ dạng thảm của mình và bản “Giao hưởng Số 5” đầy giận dữ, điên cuồng nên có không ít người đứng về phía tôi.
“Chưa chắc nhà giàu đã bắt nạt người nghèo đâu, nghe tiếng đàn của ấy không giống người như .”
“Buồn , chắc là mấy người kia có thể dùng tiếng đàn để tiên đoán sao?”
“Không, đừng gì khác, ấy kìa, mắt cá chân sưng vù như cái bánh mì, cả người đầy máu. Có ai đi bắt nạt người khác mà lại mình thành ra như không?”
“Chuyện khác không , chị này tinh thần thật sự rất tuyệt vời, vượt trội so với thời đại cả tám phiên bản…”
Cuối cùng, vài trong nhóm nhảy cùng tôi, bao gồm cả Tô Lan, đã chạy đến cãi nhau với cư dân mạng:
“Lục Tâm Kỳ không phải như các đâu!”
“Linh Tửu mới là người sự trước với ấy!”
Cuối cùng trên mạng vẫn ồn ào một trận.
…….
Tôi nằm viện mấy ngày, không biết Lục Tâm Đình đã gì với bố tôi, đến khi tôi ra viện và về nhà, ông ấy tôi với thái độ cực kỳ lạnh nhạt:
“Không quản con một thời gian, con đã không còn kìm chế mình đến mức này. Chừng nào trường học không cho con tiếp tục học nữa, thì đi du học đi, trốn mấy năm, đợi khi sóng gió qua rồi về.”
Tôi không bất ngờ trước thái độ của bố, bởi vì giữa tôi và con trai của Lục gia, ông ấy luôn ưu tiên con trai mình.
Khi chuyện xảy ra ở bữa tiệc đính hôn kiếp trước, bố tôi còn sống, Lục Tâm Đình muốn ra sóng gió lớn như , sao có thể giấu ông? Nhưng cho đến khi tôi chết, ông cũng không cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, dù , tôi cũng không để ý.
Tôi kéo khóe miệng, nhẹ:
“Được ạ.”
“Con luôn với bố là muốn học diễn xuất, bố sẽ giúp con liên hệ xin vào trường nghệ thuật…”
“Không.”
Tôi đột nhiên lên tiếng:
“Con muốn học tài chính, học ngành kinh tế.”
Cả hai người trước mặt đều sửng sốt một lúc. Khi bố tôi lại tôi, ánh mắt ông dần trở nên sâu sắc hơn.
Bạn thấy sao?