05
Biệt thự rộng lớn im lặng đến đáng sợ. Ba và bà nội đều giữ vẻ mặt tối sầm, không ai lên tiếng trước, bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Quan Hiểu Duyệt sợ hãi thu mình lại, nấp sau Quan Thi Hàn, run rẩy như một con chim cút.
Cuối cùng, Quan Thi Hàn gượng , cố bịa ra một lý do để đối phó với ba tôi: “Anh à, em biết là và mẹ đang giận em. Em không cố ý không đi họp phụ huynh cho Chiêu Chiêu đâu. Con bé là đại tiểu thư nhà họ Lâm, có bao nhiêu người cưng chiều, nâng niu nó, sao mà thiếu người đi họp phụ huynh cơ chứ?”
Bà ta tiếp tục với giọng giả tạo: “Còn Tiểu Duyệt, con bé ở đây không có người thân thích, không tìm ai đáng tin cậy. Em đã tài trợ cho nó thì cũng phải có trách nhiệm với nó, đúng không ?”
Bà nội giận run người, chống gậy như muốn nện vào Quan Thi Hàn: “Thế nên đã vu khống Chiêu Chiêu nhà tôi là con của người giúp việc và tài xế trước mặt mọi người? Cô nghĩ tôi và Kiến Vĩ đứng ngoài cửa không nghe thấy gì sao? Hay là định lừa chúng tôi như những kẻ ngốc?”
“Nếu không có tôi và Kiến Vĩ đến kịp lúc, hôm nay cháu tôi chắc chắn đã bị và con ranh con này ức hiếp!”
“Không phải , con…” Quan Thi Hàn sững người, biết rằng bà và ba tôi đã nghe rõ từng lời của mình.
Bà ta luống cuống định tìm lý do để giải thích, còn chưa kịp mở miệng thì tôi đã cắt ngang bằng một câu khiến bà ta không thể cãi lại: “Bà nội, về một khía cạnh nào đó, có thể bà ta không hẳn đã dối.”
Tôi liếc Quan Thi Hàn bằng ánh mắt đầy ẩn ý, có những chuyện bây giờ cũng đã đến lúc phải ra.
“Chiêu Chiêu, con gì ?” Bà nội sững sờ trong giây lát, hỏi lại tôi.
Tôi cúi đầu: “Con , có một điều bà ta không hẳn đã dối.”
“Bà nội, ba, Quan Hiểu Duyệt có thể từ một góc độ nào đó, thực sự có quan hệ chị em với con.”
Vừa , tôi lấy ra từ cặp một bản báo cáo xét nghiệm huyết thống, đặt trước mặt hai người.
Bà nội lật qua báo cáo với khuôn mặt đầy giận dữ, khi thấy phần kết quả khẳng định mối quan hệ huyết thống, ánh mắt bà lập tức tràn ngập phẫn nộ.
“Quan Thi Hàn! Gan to lắm!”
Nhìn thấy bà nội tức giận, ngực phập phồng lên xuống vì kích . Bà ném bản báo cáo lên sàn trước mặt Quan Thi Hàn, bà ta cúi xuống nhặt lên, khi thấy sự thật mà bà ta luôn cố che giấu, bà ta lảo đảo, mất thăng bằng và ngã xuống đất.
“Không, điều này không thể nào là sự thật. Nó giả! Bản báo cáo này là giả!”
Quan Thi Hàn cuống cuồng xé bản báo cáo huyết thống thành từng mảnh, như thể có thể che giấu sự thật.
Bà ta tôi trừng trừng, ánh mắt hằn học như muốn nuốt chửng tôi: “Đồ vô ơn! Tao đã vất vả nuôi mày bao nhiêu năm trời, mà cuối cùng mày lại phản bội cả mẹ ruột của mình!”
“Chỉ vì tao có chút thiên vị với Quan Hiểu Duyệt mà mày lại bịa đặt bằng chứng giả để hãm tao. Rốt cuộc mày có ý đồ gì?”
“Đủ rồi.”
Tôi càng cảm thấy mọi chuyện thật vô nghĩa. Đã đến nước này rồi mà Quan Thi Hàn vẫn cố chấp không chịu tỉnh ngộ.
“Cần gì phải thế, tôi biết bà không phải là mẹ ruột của tôi.” Tôi lạnh lùng ra sự thật: “Hơn nữa, tự hỏi lương tâm bà xem, những năm qua bà đã đối xử với tôi như thế nào, chỉ có bà là rõ nhất thôi.”
Kiếp trước, tôi đã bị bà ta và Quan Hiểu Duyệt tống vào viện tâm thần, chịu đựng đủ mọi sự hành hạ. Khi tôi bị hành hạ đến thoi thóp, Quan Thi Hàn mới đến gặp tôi lần cuối và tiết lộ tất cả sự thật.
Chỉ khi đó tôi mới biết rằng bà ta không phải là mẹ ruột của tôi. Mẹ ruột của tôi thực ra là người phụ nữ mà ba tôi nhất.
Ngày đó, mẹ tôi mang thai tôi, sức khỏe không tiện đi lại nên hai người đã quyết định chờ sinh tôi xong mới tổ chức hôn lễ.
Nhưng ngay trước ngày mẹ tôi sinh, Quan Thi Hàn đã sắp đặt, leo lên giường của ba tôi, rồi cố ý để phóng viên chụp lén và gửi những bức ảnh đó cho mẹ tôi lúc bà đang ở bệnh viện chờ sinh. Mẹ tôi vì quá sốc mà sinh non
Sau khi sinh tôi, mẹ tôi bị băng huyết và qua đời trên bàn mổ. Sau khi mẹ mất, bố tôi đau khổ vô cùng.
Ông vốn định cả đời sẽ không lấy vợ nữa, lại không cưỡng lại Quan Thi Hàn – người đã có một đêm với ông, và sau đó bất ngờ mang thai. Trong lúc ba tôi đang lo liệu tang lễ của mẹ, bà ta cố ý lan truyền tin tức này ra ngoài.
Vì chuyện này, giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị đã bị ảnh hưởng. Để giữ gìn danh tiếng cho tập đoàn, ba tôi buộc phải cưới Quan Thi Hàn.
Tuy nhiên, điều kiện là bà ta phải bỏ cái thai, vì nhà họ Lâm chỉ có thể có mình tôi là người thừa kế duy nhất.
Quan Thi Hàn đạt ước nguyện, vào nhà họ Lâm, rồi nhờ vào tài nguyên của nhà họ Lâm mà nhanh chóng trở thành một minh tinh nổi tiếng.
Khi đó, tôi còn quá nhỏ, không hiểu gì về những chuyện này, thêm vào đó ba không muốn tôi – một đứa trẻ vừa ra đời đã mất mẹ – phải sống trong nỗi đau ấy nên ông đã cố ý che giấu sự thật.
Vì , từ khi có ký ức, tôi luôn nghĩ rằng Quan Thi Hàn là mẹ ruột của mình.
Để củng cố vị trí của mình trong nhà họ Lâm, Quan Thi Hàn luôn giả vờ quan tâm đến tôi, thực chất sau lưng chưa bao giờ từ bỏ ý định sinh thêm một đứa con với ba tôi.
Nhưng từ khi bà ta bước chân vào nhà họ Lâm, ba luôn đề phòng, dù bà ta có dùng thủ đoạn nào đi nữa, cũng không bao giờ gần gũi với bà ta thêm lần nào.
Dần dần, Quan Thi Hàn không thể giả vờ nữa.
Cuối cùng, khi tôi mười lăm tuổi, ba tôi ra nước ngoài để lo công việc mở rộng công ty, bà ta đã lấy lý do là muốn giúp đỡ học sinh nghèo và mang một về nhà.
Thực ra đứa trẻ đó không phải học sinh nghèo nào cả, mà chính là con ruột của bà ta. Đó là đứa con bà ta có với một người trai cũ trước khi đến với ba tôi.
Để không bị ai phát hiện, đứa bé này gửi về nhà mẹ đẻ của bà ta, coi như là con của chị bà ta.
Quan Hiểu Duyệt lớn hơn tôi hai tuổi, để tránh bị nghi ngờ, ta đã giả mạo thân phận, thay đổi tuổi của ta thành bằng tuổi tôi.
Đó cũng là lý do tại sao Quan Thi Hàn luôn thiên vị ta, và sau khi ba và bà nội tôi qua đời ở kiếp trước, bà ta không chần chừ gì mà chuyển quyền sở hữu của tôi về dưới danh nghĩa của mình.
Quan Hiểu Duyệt, vốn dĩ chính là con ruột của bà ta!
“Mày… biết chuyện này từ bao giờ?” Khuôn mặt của Quan Hiểu Duyệt tràn đầy sự kinh ngạc, thậm chí còn có chút hoảng hốt.
Nhưng tôi vẫn bình tĩnh đáp: “Không có người mẹ nào lại không con của mình.”
“Tôi có ba và bà nội thương mình, nên tôi không tin rằng mẹ ruột của tôi lại không tôi giống như họ.”
Nói xong, tôi từ từ đứng dậy, không muốn thêm với ta nữa, quay người trở về phòng.
Những chuyện sau này, không phải là việc tôi cần phải lo lắng.
Tôi rất muốn tự tay trả thù cho mẹ ruột của mình, người đã bị bà ta chet. Nhưng khi xưa, những gì Quan Thi Hàn quá kín đáo, nếu tôi vội vàng tố cáo, ba và bà nội chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Vì , một số chuyện, vẫn nên để ba tôi tự mình điều tra thì hơn, sau đó tôi ra tay cũng không muộn.
06
Ba tôi hành rất nhanh, không hề có thỏa thuận ly hôn, mà trực tiếp đưa người vào cái gọi là viện dưỡng lão.
Dù sao, ông cũng từng cho bà ta một cơ hội, chỉ cần bà ta chịu ký thỏa thuận ly hôn, mang Quan Hiểu Duyệt rời khỏi đây và không bao giờ xuất hiện nữa, thì ông có thể tha cho bà ta.
Nhưng Quan Thi Hàn không muốn. Bà ta thà cùng ba tôi vỡ mọi thứ, cũng không chịu ly hôn với ông.
Thậm chí, bà ta còn liên lạc với kẻ thù không đội trời chung của ba tôi để tìm cách bắt cóc tôi.
Thật đáng tiếc, kế hoạch đó bị ba tôi phát hiện, và tất cả những kẻ có ý định tôi đều bị tống vào tù.
Ba từng hỏi tôi về thái độ của tôi đối với chuyện này, tôi giả vờ suy nghĩ một lát rồi với ông: “Bà ta có vẻ như đã mất trí rồi, ba dù gì cũng đã sống với bà ta nhiều năm, điều cần ngay lúc này là chữa trị cho bà ta mới phải.”
Lời tôi khiến ba tôi ngay lập tức hiểu ý.
Ly hôn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn, nên nếu Quan Thi Hàn không muốn ly hôn, thì cũng không cần phải ly.
Gia đình không nên trò cho thiên hạ, hãy lấy lý do mất trí để che đậy và đưa bà ta vào viện dưỡng lão thuộc tập đoàn Lâm gia, như có thể đảm bảo tập đoàn Lâm thị sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào.
Quan Thi Hàn bị đưa vào viện dưỡng lão.
Để bà ta không có cơ hội thoát ra và rối lần nữa, cũng như để báo thù cho tôi và mẹ ruột, một năm sau khi bị giam trong viện dưỡng lão, tôi đã chuyển bà ta đến một bệnh viện tâm thần ở nước ngoài, cắt bỏ thùy trước của não để bà ta trở thành một người sống mà không có bất kỳ nhận thức nào.
Bà ta sống như , giống như một kẻ ngớ ngẩn, không có nhân cách, đau khổ sống sót.
Còn về Quan Hiểu Duyệt, tôi dĩ nhiên cũng không tha cho ta.
Tôi đã đưa ta ra nước ngoài cùng, biến ta thành một nhân viên chăm sóc tại viện dưỡng lão, và trừ khi Quan Thi Hàn chet đi, bằng không ta sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nơi đó.
Cô ta không phải rất thương mẹ mình sao? Con tất nhiên phải chăm sóc mẹ mình cả đời.
Còn tôi, sau chuyện này, tôi cùng ba đến mộ mẹ ruột của mình.
Nhìn tấm bia mộ, người phụ nữ có khuôn mặt giống tôi, ánh mắt dịu dàng ấy như đang tôi qua bức ảnh.
Không biết vì sao, nước mắt tôi rơi.
Tôi nghĩ, nếu như bà còn sống. Giờ đây, tôi chắc chắn sẽ không phải trải qua những đau khổ trước đây.
Sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này.
[HẾT]
Bạn thấy sao?