Vạch Mặt Gia Đình [...] – Chương 6

Chương 6

À ha… ăn ý trở lại rồi.

Tôi nhíu mày thật chặt, tỏ vẻ không vui:

“Vậy rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ còn muốn nhà em nhường lại dự án Wintron cho ?”

Ánh mắt Lâm Chiếu Dã hơi lóe lên, ngay sau đó liền lạnh mặt lại:

“Tưởng Nhan, tưởng tôi thèm khát cái dự án Wintron đó sao?”

Tôi cắn môi, kéo ba tôi ra một góc nhỏ, hạ giọng:

“Ba, dự án Wintron rất quan trọng với nhà mình, ta không mặn mà gì đâu. Giờ ba tính sao?”

Tôi lại bộ thở dài, trách khẽ:

“Còn Hoan Hoan nữa, đã dám bỏ thuốc người ta thì ít nhất cũng phải khéo léo một chút, sao lại để người ta tóm chứng cứ rõ ràng thế?”

Sắc mặt ba tôi đen như đáy nồi, đôi mày cau chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

“Ba sao mà nhả cái dự án đó ?!”

Tôi mím môi:

“Ba có muốn nhả hay không cũng thôi…Vì ta vốn chẳng thèm lấy đâu.”

Nghe đến đây, ba tôi ngậm miệng.

Cuối cùng, sự việc lại biến thành cảnh ông ấy phải tự mình đi năn nỉ Lâm Chiếu Dã nhận lấy dự án Wintron.

Lâm Chiếu Dã liếc tôi một cái, ánh mắt đầy ẩn ý, rồi tỏ vẻ khó xử:

“Nể mình hàng xóm bao nhiêu năm…Thôi , tôi nhận lấy dự án đó.”

“…”

Tên này cũng không vừa diễn còn sâu hơn cả tôi.

“Chuyện lần này tôi tạm bỏ qua, tôi không muốn có lần sau nữa.”

Lâm Chiếu Dã lạnh lùng liếc Tưởng Hoan một cái, để lại câu đó rồi quay người rời đi.

Lúc này đến lượt tôi im lặng.

Tôi ngồi trên sofa, lặng lẽ ba tôi đang trừng mắt giận sôi m.á.u Tưởng Hoan:

“Con ăn kiểu gì ?!

“Dám bỏ thuốc người ta ngay dưới camera giám sát, con có biết công ty mình sống còn nhờ vào mối quan hệ với nhà họ Lâm không?”

“Nếu con mà đắc tội với nhà họ, thì tao… tao đánh c.h.ế.t mày!”

“Cút ngay về phòng, tự kiểm điểm cho tao!”

Tưởng Hoan vừa khóc vừa chạy lên lầu.

Mẹ tôi thì xót con ruột, lập tức lên tiếng trách móc:

“Sao ông có thể Hoan Hoan như thế?”

“Con bé ở ngoài chịu đủ cực khổ rồi, sao mà biết trong bếp nhà mình có lắp camera chứ!”

Ba tôi thì tức đến mức mặt đỏ bừng:

“Chính vì nó mà dự án Wintron mất trắng!”

“Bà có biết tôi đã thiệt bao nhiêu không?! Đó là cả mấy trăm triệu lợi nhuận đấy! Còn bênh nó cái gì nữa?!”

Chỉ cần nghe thấy mấy chữ “mất trắng mấy trăm triệu”, mẹ tôi cũng câm nín.

Xem ra, m.á.u mủ ruột thịt cũng chẳng quan trọng bằng tiền.

Tôi còn chưa thực sự ra tay, mà “ thân” giữa họ đã bắt đầu rụng rơi từng mảnh rồi.

Tôi nhạt, không gì, đứng dậy đi vào phòng ăn, bình thản dùng bữa sáng.

..

Lúc cả nhà đang dùng bữa, tin nhắn từ Lâm Chiếu Dã tới.

【Cô đang gì đấy?】

Tôi trả lời:

【Ăn sáng.】

Anh tiếp:

【Sao không báo trước một tiếng, vừa nãy tôi suýt nữa không đỡ kịp vở diễn của .】

【Cô định giành lại dự án Wintron sao?】

Dĩ nhiên rồi.

Dự án Wintron là do chính tay tôi đấu thầu và ký kết, từng bước một giành từ tay các đối thủ mạnh.

Thế ở kiếp trước, khi Tưởng Hoan vừa mới về, ba tôi liền lấy cớ “cho Hoan Hoan rèn luyện”, cướp dự án từ tay tôi, giao cho ta quản lý.

Thực tế là lợi dụng danh nghĩa của Tưởng Hoan để chiếm lấy công sức của tôi.

Và kết quả?

Chỉ đến cuộc họp lần thứ hai, phía Wintron đã trực tiếp từ chối hợp tác.

Kiếp này, tôi sẽ giữ chặt lấy dự án này trong tay mình.

Đây sẽ là bước đầu tiên trong kế hoạch cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Tưởng.

Mẹ tôi dỗ dành Tưởng Hoan khá lâu mới chịu ra ăn sáng.

Bàn ăn hôm nay… ba người họ hoàn toàn im lặng.

Tôi mỉm nhàn nhạt:

“Ba mẹ đừng buồn nữa mà, chỉ là một dự án thôi, sau này còn nhiều cơ hội khác.”

Ba tôi “hừ” lạnh một tiếng:

“Nói thì dễ lắm.”

Rồi như nhớ ra điều gì, ông ta ngẩng đầu tôi:

“Nhan Nhan, lúc trước Wintron chọn nhà mình là vì thích bản kế hoạch do con viết.”

“Hay là thế này, ba nghe Tập đoàn Kaiyue đang mở thầu, con đi giành về xem sao.”

“Con sẽ thử.”

Tôi mỉm gật đầu, rồi cố đề nghị thêm:

“À ba này, giờ Hoan Hoan cũng đã về nhà rồi, con nghĩ… em ấy cũng nên vào công ty học việc dần là vừa.”

“Nó?”

Ba tôi liếc Tưởng Hoan một cái đầy khinh bỉ:

“Nó chẳng biết cái gì hết, vào công ty thành trò à?”

Tưởng Hoan cúi đầu, cắn môi, cố nén nước mắt.

Mẹ tôi đặt đũa xuống, bất bình:

“Chính vì không biết gì nên phải học chứ.”

“Nếu ngày xưa Hoan Hoan cũng đào tạo như Nhan Nhan, thì chưa biết chừng giờ còn giỏi hơn cả nó ấy chứ.”

Nhận ra mình lỡ lời, bà vội vàng xoa dịu:

“Ý mẹ là… vu vơ thôi, con đừng để bụng nhé Nhan Nhan~”

Tôi cũng bật :

“Sao con lại để bụng ạ?”

“Dù sao Hoan Hoan là con ruột của ba mẹ, thừa hưởng gen thông minh, chắc chắn học nhanh lắm.”

“Biết đâu vài hôm là việc ngay ấy chứ.”

Ba tôi trầm mặc một chút, rồi gật đầu:

“Ừm, thì… Hoan Hoan, từ hôm nay bắt đầu đến công ty đi.”

“Vâng ạ.”

Tưởng Hoan ngoan ngoãn đáp, rồi ngước mắt tôi.

Chắc ta đang rất khó hiểu, tại sao tôi lại “tốt bụng” đề cử ta như .

Đơn giản thôi.

Tôi muốn ta vào công ty.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...