Màn hình hiển thị:
“Đối phương đang nhập tin…”
Một lúc lâu sau, Lâm Chiếu Dã mới gửi tin nhắn:
【Vừa rồi… sao lại hôn tôi?】
Khóe môi tôi bất giác cong lên.
Nếu không phải vì Tưởng Hoan bỏ thuốc, tên ngốc này liệu có bao giờ chịu thừa nhận cảm của mình? Dù chỉ một chút?
Tôi không trả lời, lẳng lặng đi rửa mặt.
Khi quay lại cầm điện thoại, WeChat đã hiện 99+ tin nhắn chưa đọc.
Tất cả… đều đến từ Lâm Chiếu Dã.
【Dù vì lý do gì đi nữa, cũng phải chịu trách nhiệm với tôi!】
【Sao không gì?!】
【Tưởng Nhan, c.h.ế.t ở đâu rồi hả?!】
【cơ bụng.jpg】
【Gửi nhầm!! GỬI NHẦM!!】
【Sao tự nhiên không rút lại ?!】
【Cô xóa ngay cho tôi! Không lén lưu lại!!】
……
Tôi thật sự cạn lời.
Lén lưu lại ư? Tôi đã lưu rồi đấy, thì sao?
Tôi chỉ gửi lại một câu:
【Ngủ ngon.】
Rồi ném điện thoại sang một bên, bật laptop lên.
Tôi còn có việc quan trọng hơn cần .
Sáng hôm sau, Lâm Chiếu Dã đến rất sớm.
“Chiếu Dã ca ca~ Mau vào đi!”
“Tưởng Hoan lập tức thân mật khoác lấy tay , kéo vào nhà như thể là chính thức.”
Ba mẹ tôi cũng bước ra, tươi :
“Chiếu Dã đến rồi à? Đúng lúc lắm, vào ăn sáng với cả nhà luôn.”
Lâm Chiếu Dã thản nhiên gạt tay Tưởng Hoan ra, chỉ khẽ gật đầu với ba mẹ tôi dáng vẻ lịch thiệp, nhã nhặn.
Giỏi diễn thật.
Tôi bĩu môi.
Lâm Chiếu Dã liếc tôi một cái, rồi quay sang ba mẹ tôi, như không:
“Chú Tưởng, Trần, cháu không tới để ăn sáng đâu ạ.”
“Hôm qua hai người cũng nghe bác sĩ Triệu rồi, cháu bị bỏ thuốc một loại gọi là ‘ruồi Tây Ban Nha’.”
“Rõ ràng là có người cố hạ thuốc cháu.”
“Hôm qua cháu chỉ ăn tối tại nhà mình, sau đó không ăn thêm bất cứ thứ gì khác.”
“Nên cháu nghĩ, có lẽ vấn đề nằm ở bữa tối hôm qua.”
Ba mẹ tôi còn chưa kịp mở miệng, đã nở nụ nhàn nhạt:
“Tất nhiên cũng có thể không phải, tốt nhất vẫn nên kiểm tra cho rõ.”
“Hay là như vầy, nhà có camera trong bếp đúng không?”
“Mình xem lại một chút là biết ngay.”
“Camera?!” Mặt Tưởng Hoan tái mét ngay tức thì, không còn một giọt máu.
“Camera nào cơ?!”
Ba mẹ tôi cũng nhận ra vẻ bất thường của ta.
Lâm Chiếu Dã nhướng mày, như không:
“Camera trong bếp ấy.”
“Em không biết nhà có lắp à?”
Tôi nhanh chóng tiếp lời:
“Đúng đó ba mẹ, mở camera ra xem đi, nếu không phải do nhà mình thì để ấy đi tìm hướng khác mà điều tra.”
Tôi còn ra vẻ “nhiệt vô tội”, với Lâm Chiếu Dã:
“Em tin là không liên quan gì đến nhà mình đâu, cứ kiểm tra đi.”
“Nhan Nhan, con im đi.”
Ba tôi trầm mặt, nghiêm giọng cắt lời tôi, ánh mắt sắc lạnh như cảnh cáo.
Sau đó ông ta quay sang Lâm Chiếu Dã, gượng:
“Chiếu Dã à, bác nghĩ chắc không phải thứ thuốc gì đâu, có lẽ cháu ăn trúng gì phản ứng phụ thôi…”
Lâm Chiếu Dã cong môi, giọng lịch sự mà lạnh lẽo:
“Vẫn nên kiểm tra cho yên tâm nhỉ?”
Ba tôi rõ ràng bắt đầu hoảng loạn, lén liếc sang Tưởng Hoan một cái.
Mà đến nước này, Tưởng Hoan vẫn cố cứng miệng, không chịu nhận.
“Chú Tưởng, kiểm tra camera cũng đâu có khó khăn gì đâu phải không ạ?”
Lâm Chiếu Dã nhẹ giọng nhắc lại.
Ba tôi biết rõ nếu thực sự mở camera, mọi chuyện sẽ bị lật tẩy.
Bất ngờ, ông ta quay ngoắt sang tôi, quát lớn:
“Tưởng Nhan! Con còn không chịu thừa nhận?!”
“Con và Chiếu Dã lớn lên bên nhau, ba tin nó sẽ không trách con đâu!”
Lại là như thế.
Kiếp trước xảy ra chuyện, ông ta cũng lập tức đẩy tôi ra chịu tội.
Tôi nở nụ , rút điện thoại ra:
“Vậy con cứ mở camera kiểm tra nhé.”
“Dù sao nhà mình cũng không ai có thể ra chuyện như , đúng không ạ?”
Thấy tôi thực sự muốn rõ, ba tôi cuối cùng cũng cuống lên, kéo Tưởng Hoan ra phía trước:
“Có phải… là con không?”
“Nếu thật sự là con, thì xin lỗi Chiếu Dã một tiếng đi!
“Nhanh lên!”
Giọng ông ta rõ ràng có ẩn ý gợi ý.
Tưởng Hoan tuy chưa từng trải sự đời, vẫn có tí “khôn vặt”.
Cô ta lập tức rơi nước mắt, phối hợp diễn:
“Em… xin lỗi, Chiếu Dã ca ca…Em chỉ là… quá thích thôi, em… em…”
Nói chưa vài câu, đã khóc nức nở như thể oan ức lắm.
Ba mẹ tôi vội vàng đứng ra xin lỗi thay con ruột.
Còn nhớ lúc vừa rồi họ đổ hết tội cho tôi, thái độ đâu có nhún nhường như ?
Nếu lúc đó tôi nhận tội… không biết họ còn định xử lý tôi đến mức nào nữa.
Trong phòng giờ chỉ còn tiếng khóc lóc của Tưởng Hoan, và lời cầu xin đầy khúm núm của ba mẹ tôi.
Loạn cả lên, thật khiến người ta phiền.
Tôi nhân lúc không ai ý, liếc mắt ra hiệu cho Lâm Chiếu Dã.
Anh lại tôi, ánh mắt như đang chất vấn:
“Cô đang gì đấy?!”
Làm kẻ thù bao nhiêu năm rồi, đến một chút ăn ý cũng không có.
Sớm biết tối qua rõ mọi chuyện luôn cho rồi.
Tôi nhẹ nhàng ho khẽ một tiếng, bước lại gần Lâm Chiếu Dã:
“Chiếu Dã, chuyện này… hay là bỏ qua đi, không?”
Lâm Chiếu Dã hơi ngẩng cằm, ánh mắt lạnh lùng:
“Tôi phải chịu bao nhiêu khổ sở tối qua, chỉ một câu ‘bỏ qua đi’ là xong à?”
Bạn thấy sao?