Nghĩ lại tất cả những gì từng trải qua ở kiếp trước, cả người tôi lạnh toát.
May mà…
Mọi thứ, đã có cơ hội lại từ đầu.
“Mọi người về trước đi.”
Lâm Chiếu Dã trầm giọng, ra lệnh đuổi khách.
Anh liếc tôi một cái, không gì.
Có bác sĩ Triệu ở đây chăm sóc , tôi cũng yên tâm, lặng lẽ theo gia đình ba người ấy quay về nhà bên cạnh.
Năm năm trước, nhà tôi chuyển đến khu này, cho tiện đường ba tôi đi .
Chẳng bao lâu sau, Lâm Chiếu Dã cũng dọn đến ngay sát vách.
Lúc đó, từng :
“Cô chuyển đi rồi, tôi biết bắt nạt ai đây?”
Đến bây giờ tôi mới nhận ra cái miệng cứng đầu của Lâm Chiếu Dã, thật ra giấu biết bao điều.
“Nhan Nhan, vào thư phòng với ba.”
Giọng ba tôi vang lên, lạnh lùng và nghiêm khắc.
Kiếp trước, khi Tưởng Hoan mới trở về, tôi từng lén khóc mấy đêm liền.
Luôn sợ ba mẹ sẽ bỏ rơi mình.
Tôi không màng họ có giàu hay không.
Suốt bao năm qua, dù không cưng chiều, họ vẫn cho tôi ăn học, không để tôi đói rét, và cho tôi một mái nhà.
Với những đứa trẻ lớn lên thiếu thương như tôi, có một ngôi nhà là cả một ước mơ cả đời.
Nhưng giờ đây… nơi này đã không còn là nhà tôi nữa.
Và họ… cũng không còn là gia đình tôi.
Tôi lạnh nhạt lên tiếng:
“Ba muốn gì, cứ luôn ở đây đi.”
Ba tôi hơi sững lại.
Sự thay đổi dù nhỏ của tôi cũng đủ khiến họ cảm thấy không thoải mái.
Ông ta không vòng vo:
“Con thật sự bỏ thuốc Chiếu Dã? Sao con lại ra chuyện không biết xấu hổ như ?”
Mẹ tôi mím môi, thở dài nặng nề:
“Có phải con sợ Hoan Hoan trở về rồi, con sẽ không cưới Chiếu Dã nữa không?
“Nhan Nhan…Hôn nhân là chuyện của hai gia đình.”
“Thân phận của con…Dù trong lòng ba mẹ, con vẫn là con của ba mẹ, nếu nhà họ Lâm không nghĩ như , thì… ba mẹ cũng đành chịu.”
“Nói cho cùng, Hoan Hoan mới là con ruột của nhà này,”
“Nếu nhà họ Lâm không chấp nhận con, thì con cũng nên chấp nhận sự thật đi.”
Tôi bật lạnh trong lòng.
Họ thực sự tưởng nhà họ Lâm đồng ý chuyện liên hôn là vì dòng m.á.u họ Tưởng sao?
Nực .
Tưởng Hoan đứng yên bên cạnh, chẳng câu nào, dáng vẻ yếu đuối như một cánh hoa rơi trên ban công, gió thổi nhẹ cũng bay.
Thấy tôi quay sang , ta mới khẽ nức nở:
“Chị ơi… dù chị có thật sự Chiếu Dã, cũng không nên bỏ thuốc ấy như thế…”
Tôi chậm rãi bước tới, dừng lại ngay trước mặt ta.
Hàng mi dài của Tưởng Hoan khẽ run lên:
“Chị… em sai gì rồi sao?”
“Nhan Nhan, con định gì?”
Mẹ tôi vội vàng bước lên chắn trước mặt ta, vẻ mặt đầy cảnh giác, như thể sợ tôi “bảo vật” nhà họ.
Đúng là mẹ con ruột có khác.
Tôi thu lại ánh mắt lạnh lùng, đổi sang giọng điệu buồn bã:
“Mẹ… mẹ sợ con gì Hoan Hoan à? Mẹ nghĩ nhiều rồi. Con sao nỡ con ruột của mẹ chứ?”
Mẹ tôi chợt khựng lại, nhận ra mình có phần phản ứng thái quá.
Bà buông tay Tưởng Hoan ra, định giải thích điều gì đó.
Tôi lắc đầu, giọng bình thản như nước:
“Con hiểu mà. Dù sao Hoan Hoan cũng là con ruột của mẹ, nên dù ấy không có một bằng chứng nào, chỉ cần con là người bỏ thuốc ba mẹ cũng lập tức tin ngay.”
“Con không biết vì sao Hoan Hoan lại khăng khăng cho rằng con là thủ phạm.”
“Nhưng thôi, ấy muốn gì thì con thật sự không chuyện đó.”
“Ba mẹ, con xin phép lên phòng trước.”
Nói rồi, tôi khẽ ngẩng đầu, mẹ tôi bằng ánh mắt lấp lánh nước mắt, rồi xoay người lên lầu.
Phía sau, vang lên một tiếng thở dài khe khẽ của mẹ.
Tôi không quay đầu lại.
Cũng chẳng ngạc nhiên.
Bà ấy… rốt cuộc vẫn không bước lên an ủi tôi.
Dù sao thì…
Vở kịch hay, chỉ mới bắt đầu.
Về đến phòng, tôi lau đi lớp nước mắt vừa cố “diễn”, khóa cửa lại, rồi lập tức mở camera giám sát trong bếp.
Quả nhiên hình ảnh Tưởng Hoan bỏ thuốc vào ly nước cam của Lâm Chiếu Dã hiện rõ mồn một.
Chứng cứ rõ ràng, không thể chối cãi.
Tôi không do dự, gửi thẳng đoạn video cho Lâm Chiếu Dã, kèm theo một dòng tin nhắn:
【Cô ta đưa gì cũng dám ăn hả?】
Trong video, Tưởng Hoan thả một viên thuốc vào ly nước cam. Viên thuốc nhanh chóng tan ra, rồi ta cầm ly đi khỏi bếp.
Tôi vẫn nhớ rõ, lúc ăn cơm, chính ta là người đưa ly nước cam đó cho Lâm Chiếu Dã.
Một lúc sau, Lâm Chiếu Dã mới nhắn lại cho tôi:
【Tôi vừa chạy toilet tới lần thứ bảy rồi.】
Tôi suýt thì xỉu vì câu đó.
Rồi lại nhắn tiếp:
【Cô ta bỏ thuốc ngay dưới camera, ta không biết là nhà có camera à?!】
Tôi không trả lời câu đó.
Tưởng Hoan sống cực khổ trước khi đón về nhà họ Tưởng, không biết nhà giàu có camera giám sát cũng là chuyện dễ hiểu.
Dù tôi đã thay thế thân phận của ta, sống cuộc đời thiên kim tiểu thư nên tôi cũng không có quyền nhạo ta.
Vì nghèo khổ, chưa bao giờ đáng bị chế giễu.
Tôi chỉ nhắn lại:
【Anh nghỉ ngơi đi đã.】
Lâm Chiếu Dã:
【Nghỉ cái đầu ấy.】
“…”
Bạn thấy sao?