Tưởng Hoan cúi đầu, ánh mắt thì lén lút liếc vào trong phòng, lướt qua tôi như chẳng tồn tại.
Tôi quay sang hỏi ba:
“Muộn thế này rồi, ba mẹ đến đây gì?”
Giọng ba tôi lạnh hẳn đi:
“Hoan Hoan cũng đúng. Con và Chiếu Dã chưa cưới, mà con lại ở đây một mình với nó vào ban đêm như thế… quả thật không hợp lẽ.”
Tưởng Hoan bỗng chỉ vào môi tôi sững sốt :
“Chị… sao son môi của chị bị lem rồi?”
Ánh mắt ta vụt qua một tia ghen tị độc địa, rồi nhanh chóng giấu đi.
Chắc giờ ganh tỵ đến phát điên rồi đây.
Hừ. Một người dám bỏ thuốc người khác, lại còn dắt bố mẹ đến đây để dạy tôi đạo lý?
Thật nực .
“Nhanh Nhanh?” Mẹ tôi lên tiếng, ánh mắt nghiêm khắc hơn hẳn.
Lúc này, Lâm Chiếu Dã bước ra, trông đã bình tĩnh hơn khi nãy, dù khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ.
“Chú Tưởng, Trần, tôi…”
“Lâm thiếu gia.”
Giọng của bác sĩ Triệu vang lên từ phía sau, cắt ngang lời .
Bác sĩ Triệu kiểm tra qua cho Lâm Chiếu Dã, sau khi hỏi trạng thì lên tiếng:
“Lâm thiếu gia có vẻ đã bị bỏ một loại thuốc gọi là ‘ruồi Tây Ban Nha’.
“Không cần rửa ruột đâu, chỉ cần uống nhiều nước, đi vệ sinh vài lần là ổn.”
“Bị bỏ thuốc?!” Giọng ba tôi bàng hoàng.
Mẹ tôi cũng kinh ngạc:
“Sao lại thế ? Chiếu Dã, sao con lại bị bỏ thuốc?”
Giọng Lâm Chiếu Dã trầm xuống, như đang cố kiềm chế cơn tức giận:
“Đúng , tôi cũng rất muốn biết ai bỏ thuốc tôi.”
“Dù gì thì tối nay tôi chỉ ăn bữa tối ở nhà Tưởng và Trần thôi mà.”
Một câu nhẹ nhàng, như quả b.o.m nổ tung giữa phòng khách.
Ba mẹ tôi nhất thời cứng họng.
Tôi thì chuyển ánh mắt sang Tưởng Hoan.
Cô ta cũng đang tôi, vẻ mặt vẫn ngây thơ vô như cũ một tia chột dạ cũng không thấy.
Đúng là diễn đỉnh.
“Chị ơi~ sao Chiếu Dã lại bị bỏ thuốc nhỉ?”
Giọng ta vẫn mềm mại, dịu dàng như đang hỏi chuyện trời mưa.
Tôi nhướng mày:
“Cô hỏi tôi á?”
Đôi mắt to long lanh của Tưởng Hoan đầy vẻ vô tội:
“Chị không phải luôn ở cạnh ấy sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của ba mẹ tôi đồng loạt chuyển sang tôi.
Tôi biết, họ đang nghi ngờ tôi bỏ thuốc Lâm Chiếu Dã chỉ vì… một câu của Tưởng Hoan.
Dù gì cũng là m.á.u mủ ruột thịt, dĩ nhiên họ sẽ chọn tin tưởng con ruột của mình.
Tôi thì sớm đã chẳng còn mong gì ở ba mẹ nữa.
Ngay từ đầu, việc tôi gả vào nhà họ Lâm, chẳng qua là vì liên hôn để trèo cao.
Bọn họ toan tính từ lâu, xem tôi như một “món hàng” để đổi lấy địa vị trong xã hội.
Cho đến khi Tưởng Hoan con ruột của họ trở về.
Và ngay từ cái đầu tiên, ta đã nhắm vào Lâm Chiếu Dã.
Biết giữa hai nhà có hôn ước, ta liền lên tiếng, lấy lý do “mình mới là thiên kim thật sự”, đòi thay tôi kết hôn với ấy để “củng cố mối quan hệ thông gia”.
Ba mẹ tôi, tất nhiên… ngả hẳn về phía Tưởng Hoan.
Dù , tôi vẫn biết ơn họ đã nuôi nấng mình.
Nếu không có họ, có lẽ giờ này tôi vẫn lang thang trong trại trẻ mồ côi, chưa chắc đã đi học.
Lâm Chiếu Dã tuyệt đối không chịu cưới Tưởng Hoan, vì thế… ta mới bỏ thuốc .
Sau cái c.h.ế.t của Lâm Chiếu Dã ở kiếp trước, ba mẹ tôi sợ bị nhà họ Lâm truy cứu trách nhiệm, liền đẩy tôi ra kẻ chịu tội thay.
Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn lạnh lòng với họ.
Tôi vẫn còn nhớ rõ, khi cha mẹ của Lâm Chiếu Dã đọc di thư con trai, họ nắm lấy tay tôi, nước mắt đầm đìa:
“Nhan Nhan à, con là đứa mà Chiếu Dã thương nhất trên đời…”
“Thằng bé trên trời có linh thiêng, chắc chắn không muốn thấy con đau khổ.”
“Chuyện này, chúng ta sẽ không truy cứu nữa, là vì cảm giữa con và nó.”
“Nhưng từ nay về sau, nhà họ Lâm sẽ không bao giờ qua lại với nhà họ Tưởng nữa.”
Không còn nhà họ Lâm chống lưng, ba mẹ tôi chỉ im lặng vài ngày.
Sau đó, dưới sự xúi giục của Tưởng Hoan, họ liền muốn gả tôi cho một lão già để cứu lấy gia đình.
Khi đó, Tưởng Hoan còn khóc lóc van xin tôi:
“Chị ơi, nếu không còn nhà họ Lâm giúp đỡ, nhà mình thật sự xong đời mất…”
“Ba mẹ đã nuôi chị suốt bao nhiêu năm, chẳng lẽ chị nỡ cả nhà sụp đổ sao?”
Tôi hỏi lại ta:
“Vậy sao em không cưới ông ta đi?”
Ba tôi tát thẳng vào mặt tôi một cái:
“Tưởng Nhan!”
“Tao nuôi mày ăn học từng này năm, bây giờ nhà gặp khó khăn mà mày lại không chịu hy sinh?!”
“Mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”
Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, vừa khóc vừa cầu xin:
“Nhan Nhan, coi như vì mẹ và ba đã nuôi dưỡng con bao năm, con đồng ý đi con…”
Tưởng Hoan cũng “chêm” thêm một câu đầy đạo đức giả:
“Phải đó chị… người ta chỉ thích chị thôi. Nếu ông ấy thích em, em cũng sẵn sàng gả qua đó.”
Trong cơn mưa dày đặc của sự dằn vặt đạo đức, tôi vẫn chọn từ chối.
Tôi sẽ trả ơn cha mẹ theo cách của riêng mình, tôi sẽ không hy sinh chính mình để đền đáp họ.
Thế mà… còn chưa kịp báo đáp, tôi đã bị Tưởng Hoan người lái xe đ.â.m chết.
Bạn thấy sao?