“Việc này ai mà dám hé răng ra ngoài, thì liệu hồn.”
Sau đó, hắn quay sang, chỉ tay vào tôi, tức tối quát:
“Cô cứ chờ đấy cho tôi!”
Từ đó, tôi và hắn trở thành… kẻ thù không đội trời chung.
Vậy mà chính cái người từng dọa “xử lý” tôi đó, lại vì một lần bị mất kiểm soát, cảm thấy có lỗi với tôi, mà… chọn cách tự sát.
Bức thư tuyệt mệnh của …
Là một lời tỏ .
Viền mắt tôi bắt đầu cay xè, tôi vẫn lắc đầu:
“Tôi đã rồi, tôi không đi.”
“Cô…”
Lâm Chiếu Dã nghiến răng, cắn chặt lấy môi.
Hơi thở của dồn dập, cố nhắm chặt mắt, lắc mạnh đầu như muốn ép bản thân tỉnh táo lại.
“Tưởng Nhan… nếu còn không cút đi, tôi… tôi…”
Tôi hôn .
Lâm Chiếu Dã toàn thân cứng đờ.
Một giây sau, đẩy tôi ra, loạng choạng đứng dậy.
“Cô gì ?!”
“Tôi cảnh cáo , Tưởng Nhan! Nhân lúc tôi còn tỉnh táo, đi ngay cho tôi!”
“Tưởng Nhan, có đi không?”
Tôi thẳng vào mắt , giọng bình tĩnh:
“Không đi.”
Câu vừa dứt, cổ tay tôi lập tức bị siết chặt Lâm Chiếu Dã kéo mạnh tôi vào lòng, cúi đầu hôn xuống một cách cuồng nhiệt.
Tim tôi đập loạn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của . Tựa như dã thú trong rừng, khí tức hoang dã và nguy hiểm bao trùm lấy tôi.
Có vẻ phải dùng hết sức lực mới đẩy tôi ra . Lắc đầu, toàn thân lảo đảo, lẩm bẩm:
“Không … không …”
Tôi cũng phải mất một lúc mới thoát khỏi cảm giác nóng rực và xa lạ vừa rồi, bối rối người con trai trước mặt đang cố gắng kiềm chế.
Nếu đối diện với tôi mà còn có thể khống chế bản thân…
Vậy kiếp trước, sao lại để Tưởng Hoan như ý?
Phải chăng… mọi chuyện kiếp trước chỉ là một cái bẫy?
Nếu tất cả đều là giả, thì cái chec của Lâm Chiếu Dã chẳng khác nào một sự hi sinh oan uổng.
Lâm Chiếu Dã lảo đảo bước vào phòng tắm.
Tôi đỏ mặt, rót thêm một ly nước cho .
Mãi một lúc sau, mới bước ra. Ánh mắt có phần sáng rõ hơn so với khi nãy.
Tôi đưa ly nước cho .
Anh nhận lấy, ho nhẹ một tiếng như có chút ngượng ngùng, rồi uống cạn sạch không do dự.
Ngồi phịch xuống ghế sofa, chiếc áo sơ mi của nhàu nhĩ, cổ áo lộn xộn chẳng khác gì vừa bị người ta “giày vò” một trận…
Khuôn mặt vốn đã đẹp trai họa, giờ lại còn mang theo sắc đỏ ửng mơ hồ trên làn da trắng lạnh, khiến người ta không dám lâu.
Lâm Chiếu Dã lại ho nhẹ một tiếng, khẽ gọi:
“Tưởng Nhan.”
Tôi lập tức bước tới:
“Tôi đây. Anh… muốn uống thêm nước không?”
Lâm Chiếu Dã hít sâu một hơi, mặt đầy chính khí :
“Vừa nãy là hôn tôi trước.”
“Vậy nên, phải chịu trách nhiệm.”
“…”
Tôi và Lâm Chiếu Dã thuộc kiểu quan hệ oan gia ngõ hẹp nhau cứ phải cà khịa nhau mới chịu.
Mà đúng là giữa chúng tôi… có “” thật.
Thế nên kiếp trước, khi đọc bức thư tuyệt mệnh đầy chân mà để lại, tôi không bất ngờ chút nào.
Điều khiến tôi sốc, là việc ấy lại thật sự chọn… tự sát.
Lần đầu gặp nhau, ta hùng hổ tuyên bố sẽ “xử lý” tôi.
Vậy mà bao nhiêu năm qua, chưa từng thật sự bắt nạt tôi.
Ngược lại mỗi lần tôi bị người khác ức hiếp, luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ.
Mỗi lần giúp tôi, lại không quên chọc quê:
“Cô cũng chẳng giỏi giang gì. Không có tôi giúp thì sớm bị người ta đánh nhừ tử rồi.”
“Sao lại giúp á? Bởi vì tôi thích bắt nạt , cho nên… chỉ tôi mới bắt nạt .”
Anh ấy lúc nào cũng thế.
Giống như bây giờ, vừa bị tôi hôn xong đã bày ra vẻ mặt đạo mạo, bảo tôi “phải chịu trách nhiệm”.
Đúng là đồ ngạo kiều chính hiệu.
Tôi gật đầu:
“Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm với .”
Gương mặt đỏ ửng vì thuốc của Lâm Chiếu Dã lập tức hiện lên vẻ cảnh giác:
“Hôm nay sao dễ chuyện thế?”
Anh nhướng mày, khoái chí:
“Chẳng lẽ là… phải lòng tôi rồi?”
“Tôi đẹp trai phong độ thế này, thích tôi cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Không trách đâu.”
“Vừa nãy tự dưng hôn tôi, Tưởng Nhan, có phải đã bị vẻ đẹp của tôi mê hoặc rồi”
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, cắt ngang màn độc thoại tự luyến của .
“Bác sĩ Triệu đến rồi!”
Tôi lập tức đứng dậy ra mở cửa.
Nhưng người xuất hiện trước mắt lại là…
Ba mẹ tôi và Tưởng Hoan.
Tưởng Hoan ra vẻ ngạc nhiên:
“Chị? Sao chị lại ở đây?”
Tôi chỉ lạnh lùng ta diễn kịch.
Tưởng Hoan cau mày, bước đến kéo tay tôi ra ngoài, giọng nhẹ nhàng đầy vẻ “lo lắng”:
“Chị ơi, tối rồi mà chị vẫn còn ở trong phòng Chiếu Dã, ảnh hưởng không hay đâu…”
Tôi rút tay ra, lạnh nhạt đáp:
“Tôi và Lâm Chiếu Dã là vị hôn phu của nhau. Thế thì có gì mà không hay?”
Tưởng Hoan cắn môi dưới, ánh mắt hơi d.a.o :
“Nhưng mà… hai người vẫn chưa kết hôn mà.”
“Hơn nữa, mối hôn ước chỉ là giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tưởng, chứ đâu nhất định là chị phải cưới Chiếu Dã…”
Câu cuối cùng, ta rất nhỏ, gần như lẩm bẩm.
Tôi khẽ bật :
“Ý là… muốn cưới ấy?”
“Tôi…”
Bạn thấy sao?