Vạch Mặt Gã Chồng [...] – Chương 5

Chương 5

Ba năm nhau, năm năm cưới nhau, tám năm cảm mặn nồng…

Tôi đâu phải cái máy vô cảm buông là buông ngay .

“Hoàng Mai, em bị điên rồi à?!”

Vương Thiên Tề bỗng nổi đóa, mắt đỏ ngầu mắng tôi:

“Nếu em không rút đơn, ấy không những phải bồi thường mà còn bị đi tù mấy tháng! Thân thể ấy yếu ớt như thế, sao có thể chịu đựng nổi cuộc sống trong tù?”

“Em thật độc ác, chỉ vì hả giận mà không màng tính mạng người khác!”

Tôi c.h.ế.t lặng.

Mức độ trơ tráo của Vương Thiên Tề thật sự đã vỡ mọi giới hạn trong nhận thức của tôi.

Tôi vừa định phản bác thì hắn đã tiếp tục tru tréo, nước bọt b.ắ.n tung tóe:

“Hoàng Mai, người ta còn đường sống thì nên để người ta đi. Em mau chóng ngoan ngoãn rút đơn cho . Hoặc là… sắp xếp một bữa, em ngồi ăn với ấy một bữa cho xong chuyện, hòa giải là xong.”

“Nếu không, em cứ chờ ly hôn đi.”

Nói xong, Vương Thiên Tề liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh như băng, giọng lạnh lẽo đến tột cùng:

“Anh thật sự quá thất vọng về em rồi.”

Nói xong, Vương Thiên Tề hất tay tôi ra như để xả giận, rồi cầm ly nước trái cây trong tay tôi ném mạnh xuống đất.

Không quay đầu lại, hắn bước thẳng ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc đó, một cảm giác chua xót dâng lên tận cổ họng. Mũi tôi cay xè.

Tôi thật sự không hiểu nổi—

Rõ ràng là ta vượt đèn đỏ, tông xe vào tôi, khiến tôi sảy thai, mất con.

Tôi chỉ muốn cho ta một bài học nhỏ, tôi chưa từng nghĩ sẽ bắt ta thai—dù gì trong bụng ta cũng là một sinh linh bé nhỏ.

Vậy mà những lời Vương Thiên Tề vừa đã đổ hết tội lỗi lên đầu tôi—

Là tôi không nhân hậu.

Là tôi không biết điều.

Là tôi nhỏ mọn, không chịu buông tha cho người khác.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ đuôi mắt.

Tôi lạnh lùng theo bóng chiếc xe của Vương Thiên Tề rời khỏi gara nhà mình.

Mảnh thủy tinh vỡ tung tóe dưới đất, giống như cuộc hôn nhân của tôi—vụn nát không còn gì.

Đúng lúc này, tôi nhận điện thoại từ thám tử tư.

[Cô đến phòng 306 khách sạn Hoàng Thiên đi, có trò hay cho xem.]

Tôi hơi ngẩn người, vẫn lái xe đến đó.

Trên đường, có người gửi lời mời kết qua WeChat.

Mở ra xem thì thấy—là tiểu tam của Vương Thiên Tề

Tên WeChat nghe rất “trà xanh”: Là Tâm Nghiên đáng đó ~

Tin nhắn đính kèm:

[Chị ơi, em là người lái xe hôm đó… em muốn chuyện với chị một chút, không ạ?]

Tôi không trả lời.

Đến khách sạn, vừa đậu xe xong thì điện thoại lại sáng lên—vẫn là ta.

[Chị ơi, em sợ lắm… em đang mang thai, em không muốn đi tù… em xin chị, chị thương em một chút…]

Tôi khẽ thở dài, cuối cùng cũng bấm chấp nhận lời mời kết .

Ngay sau đó, Tâm Nghiên gửi tới một đoạn tin nhắn dài ngoằng—rõ ràng là đã soạn sẵn từ trước.

Nội dung đại khái là ta muốn “giải quyết riêng”, tôi ra giá bao nhiêu cũng , ta đều chấp nhận.

Tôi lạnh.

Chỉ là một thực tập sinh mà dám với tôi câu “chị cứ ra giá”?

Đúng lúc đó, thám tử gửi cho tôi một đoạn video trực tiếp.

Trong clip là cảnh Vương Thiên Tề và Triệu Tâm Nghiên ở khách sạn Hoàng Thiên.

Tâm Nghiên đã biết người bị ta đ.â.m là tôi.

Cô ta khóc đến không thở nổi, mắt đỏ hoe, nép trong lòng Vương Thiên Tề đầy đáng thương.

“Anh Thiên Tề… em thật sự không biết người em tông phải là chị Mai…”

Vương Thiên Tề đau lòng ra mặt, ôm ta chặt vào lòng.

“Tâm Nghiên, đừng khóc nữa. Em là người phụ nữ của , sao có thể để em xảy ra chuyện chứ? Yên tâm, chỉ cần em đừng ra tòa, kéo dài thêm một thời gian, sẽ nghĩ cách khiến con tiện nhân Hoàng Mai kia rút đơn.”

“Nhìn em xem, khóc đến nỗi mặt lem luốc thế kia, không tốt cho con đâu…”

Tôi chăm chằm chằm vào đoạn video.

Những lời đó… đủ để chứng minh Vương Thiên Tề ngoại trong hôn nhân.

Dù không bắt quả tang trên giường, chừng này cũng đủ khiến hắn ra đi tay trắng.

Tôi lưu video lại, sao chép thêm một bản lên tài khoản Icloud có mật khẩu bảo vệ.

Mở gương chiếu hậu trong xe, tôi chỉnh lại lớp trang điểm, thay đôi giày cao gót.

Tính toán thời gian, tôi bước vào sảnh khách sạn và đứng đợi khoảng mười phút—

Quả nhiên, tôi bắt gặp Vương Thiên Tề ôm lấy Triệu Tâm Nghiên, vừa đi vừa từ hành lang đi ra.

Khoảnh khắc thấy tôi, Vương Thiên Tề lập tức đẩy Triệu Tâm Nghiên sang một bên, vẻ mặt cứng đờ.

Nhưng chỉ một giây sau, hắn đã nở nụ gượng gạo.

“Vợ à, ấy là thực tập sinh ở công ty . Vừa rồi bị trượt chân, chỉ đỡ ấy một chút. Em đừng nghĩ lung tung.”

Tôi khẽ mỉm , bình thản bước tới, thân mật khoác lấy tay hắn—dù trong lòng ghê tởm đến mức chỉ muốn ném thẳng đống ảnh và video vào cái bản mặt giả dối ấy.

“Chồng à, em tin mà.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...