Tôi ra vẻ đau lòng, vội vàng rút khỏi vòng tay hắn—
Bởi vì tôi biết, nếu ở gần hắn thêm một giây nữa, tôi sẽ nôn thật đấy.
“Vì vợ, có cực mấy cũng đáng.”
Nếu là trước đây, nghe những lời ngọt ngào thế này, chắc tôi đã đến không ngậm miệng.
Nhưng giờ, tôi chỉ nở một nụ giả tạo, tỏ ra hạnh phúc, ánh mắt Vương Thiên Tề bắt đầu hiện rõ vẻ bồn chồn.
“Vợ à, camera hành trình của em thật sự quay biển số xe tông em sao?”
“À… chồng ơi, em thấy đầu đau quá… cả người không khỏe, chắc em phải ngủ một chút…”
Tôi rên khẽ, nằm vật xuống giường, gương mặt tái nhợt, hai hàng nước mắt lặng lẽ trượt xuống vành tai.
“Chồng à…Anh có muốn con mình lần cuối không?”
Tôi vừa , vừa đưa tờ siêu âm ra trước mặt hắn.
Ánh mắt Vương Thiên Tề thoáng qua chút chán ghét và thiếu kiên nhẫn.
Hắn cầm tờ giấy liếc sơ rồi tiện tay ném lên giường.
Ngay sau đó lại ra vẻ dịu dàng, cúi xuống dỗ dành tôi.
“Vợ à, biết em đang buồn. Anh cũng rất đau lòng.”
“Nhưng mình vẫn còn cơ hội có con mà. Giờ quan trọng nhất là chốt dự án lần này.”
Tôi biết cái dự án hắn là gì.
Là ba tôi giới thiệu cho một người nước ngoài để hợp tác đầu tư.
Nếu thành công, lợi nhuận mấy chục triệu, đến lúc đó, giá trị bản thân hắn sẽ tăng lên gấp bội.
Thảo nào bây giờ hắn lại lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn như .
Tôi mở mắt, im lặng hắn, nhạt, rồi khẽ nắm lấy tay hắn:
“Chồng đúng… con rồi sẽ có lại thôi.”
“Ngoan, mai gọi mẹ đến chăm em nhé.”
Vương Thiên Tề cúi đầu hôn lên trán tôi, thì thầm:
“Mệt thì ngủ sớm đi, phải về công ty tiếp đây.”
Nhìn theo bóng lưng hắn—vẫn cái vẻ ngoài thư sinh pha chút bá khí ấy—tôi khẽ lạnh.
Cúi đầu, tôi nâng tờ siêu âm như báu vật, nhẹ nhàng vuốt lên hạt đậu nhỏ xíu trong hình.
Hôm sau, mẹ tôi đến bệnh viện.
Là Vương Thiên Tề gọi cho bà, nhờ bà đến chăm tôi.
Mẹ tôi tất bật thu dọn đồ đạc, tôi có thể xuất viện rồi.
Nhưng tôi không định quay về ngôi nhà của tôi và Vương Thiên Tề.
Tôi níu tay mẹ, nũng nịu:
“Mẹ ơi, con muốn về nhà mình ở một thời gian. Dù gì Thiên Tề cũng đang bận…”
Mẹ tôi không nghi ngờ gì, chỉ nhẹ nhàng an ủi:
“Con nghĩ như là tốt rồi. Lo dưỡng sức đi, mẹ sẽ giúp con điều dưỡng cơ thể.
Vài năm nữa, con lại có thai thôi.”
Tôi nhắn tin cho Vương Thiên Tề, bảo rằng tôi sẽ về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.
Trên thực tế—là để nhường chỗ cho hắn và bồ kia muốn gì thì .
Cũng để tạo điều kiện cho thám tử tư dễ bề thu thập chứng cứ ngoại .
Nửa tháng trôi qua. Vương Thiên Tề chỉ nhắn vài ba tin hỏi han lấy lệ.
Tôi trượt tay trên màn hình, lướt qua đống ảnh do thám tử gửi tới, khẽ nhíu mày.
Vương Thiên Tề rất cẩn trọng, xử lý mọi việc kín kẽ đến mức không ai bắt nhược điểm.
Thám tử đã theo dõi nửa tháng, chỉ biết kia là thực tập sinh của công ty hắn.
Thường ngày hai người ít tiếp , ngay cả ảnh chụp lén riêng tư cũng rất mờ nhạt, tôi vẫn chọn lọc vài bức tạm coi là có giá trị.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định không thể bị nữa.
Muốn trị kẻ gian, phải ra tay bất ngờ.
Vương Thiên Tề không phải thích kia lắm sao?
Vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ ta.
Tôi gọi điện đến đội cảnh sát giao thông, báo rằng muốn khởi tố hình sự một vụ tai nạn.
Tôi đọc rõ ràng biển số xe đã đ.â.m vào tôi.
Và đó—mới chỉ là bước đầu tiên.
Bước thứ hai, tôi khởi kiện chủ xe tai nạn vì hành vi lái xe vi phạm và người khác bị thương, cầu bồi thường tổn thất tinh thần và chi phí điều trị cho tôi.
Sau hai bước này, tôi bình tĩnh chờ cá cắn câu.
…
“Hoàng Mai, em có ý gì đây?”
Chiều hôm đó nắng đẹp, tôi đang ngồi trong vườn sưởi nắng thì Vương Thiên Tề xông vào, mặt mày giận dữ, siết chặt cổ tay tôi, ánh mắt đầy căm tức.
Tôi ngơ ngác chớp mắt, dịu dàng hỏi lại:
“Chồng à, sao ? Em gì sai sao?”
Ánh mắt Vương Thiên Tề thoáng xụi xuống như quả bóng xì hơi, giọng cũng dịu đi ít nhiều.
Tôi tháo kính râm, nở một nụ rạng rỡ hắn.
“Vợ à, sao em lại đi kiện người tai nạn cho em?”
“Người đó chỉ là một trẻ đang mang thai, chẳng hiểu chuyện gì cả. Em rộng lượng một chút đi, nghe lời , rút đơn kiện đi.”
Tôi giả vờ không hiểu gì, khóe mắt đỏ hoe, cúi đầu, nghẹn ngào :
“Chồng à, biết mà… suốt năm năm qua, em vì muốn có con đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở. Bác sĩ con mình đã có tim thai rồi, đó là một mạng sống thật sự. Em sẽ không rút đơn đâu. Chuyện này… đừng xen vào nữa.”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng có chút mềm lòng.
Tôi nghĩ… nếu ta thật sự không can thiệp, tôi có thể bỏ qua chuyện ta ngoại , nếu ta thành thật thú nhận với tôi và muốn quay đầu.
Bạn thấy sao?