Vạch Mặt Gã Chồng [...] – Chương 2

Chương 2

“Không, con chỉ cần đứa bé này thôi.”

Tôi bật khóc, tiếng khóc đau đớn bật ra từ sâu trong lồng ngực,

Tay tôi không ngừng vuốt ve bụng mình, nơi từng có một sinh linh nhỏ bé đang lớn lên mỗi ngày.

Bỗng nhiên, tôi sực nhớ ra điều gì đó.

Ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm vào mẹ.

“Mẹ, hình như con thấy chồng con ở hiện trường… Anh ấy đâu rồi?”

Ánh mắt mẹ tôi lóe lên một tia khác thường.

Bà cố gắng giữ cho tôi bình tĩnh, nhẹ giọng dỗ dành tôi nằm lại xuống giường:

“Chắc con nhầm rồi. Thiên Tề bảo công ty có việc gấp, hiện tại không bỏ ra ngoài .”

“Mẹ, ấy có biết chuyện đứa bé không?”

Đứa con mà tôi và Thiên Tề mong chờ suốt năm năm…

Cứ thế mà biến mất rồi.

Tôi ôm mặt, cuộn tròn người lại trên giường.

Nước mắt không ngừng tuôn xuống như mưa.

Tôi trách bản thân, trách đến phát điên.

“Tất cả là lỗi của con… Nếu lúc rẽ con chạy chậm lại một chút… thì đã không bị tông rồi…”

Mẹ tôi không biết phải an ủi thế nào, chỉ biết ngồi cạnh tôi, lặng lẽ ở bên.

Tôi lặng lẽ ôm lấy tờ phiếu xét nghiệm thai, nước mắt mờ mắt tôi.

Nhưng tôi vẫn thấy rõ trên ảnh siêu âm trắng đen là hình ảnh hạt đậu nhỏ xíu kia—

Nếu còn sống, con sẽ đáng đến nhường nào…

Tôi nằm viện hai ngày.

Nhờ có mẹ tôi viên, cùng lời đảm bảo từ bác sĩ rằng sau này tôi vẫn có thể mang thai lại, tâm trạng tôi dần ổn định hơn.

Nhưng trong suốt hai ngày đó, Thiên Tề không hề đến thăm tôi lấy một lần.

Gọi điện thì máy tắt, nhắn tin cũng không trả lời.

Tôi hỏi mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mẹ chỉ nhẹ giọng bảo tôi đừng nghĩ nhiều, rằng Thiên Tề đang bận dự án.

Gia cảnh nhà Thiên Tề không tốt.

Nhờ có ba mẹ tôi hỗ trợ, ta mới mở một công ty thương mại.

Nửa năm gần đây, công việc bắt đầu khởi sắc, ta thường về nhà rất muộn.

Nhiều khi tăng ca đến ba, bốn giờ sáng mới nhắn tin cho tôi, không về nữa, ngủ lại công ty.

Tôi xót xa cho chồng mình.

Anh ấy luôn dùng ánh mắt dịu dàng đầy thương tôi, mỗi lần đều nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, không ngừng lặp lại những lời hứa rằng sẽ dựa vào chính sức mình để cho tôi một mái ấm hạnh phúc.

Tôi tin ấy.

Là đàn ông, ấy có lòng tự trọng, còn tôi—là vợ—tôn trọng lựa chọn của ấy.

, tôi nghỉ việc, ở nhà toàn tâm toàn ý dưỡng thai.

Sau khi mất con, sức khỏe tôi cực kỳ yếu.

Mẹ tôi không cho tôi rời khỏi giường, bắt nằm nghỉ ngơi tuyệt đối.

Nằm suốt ba ngày, cả người tôi mềm nhũn.

Tôi ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn rực đỏ trải dài khắp bầu trời, gió nhẹ lay những tán lá dày đặc.

Tôi nhờ y tá đỡ xuống vườn hoa của bệnh viện ngồi hóng gió một lát.

Dãy hành lang nơi khu vườn phủ kín bởi dây leo xanh mướt, từng nhánh từng nhánh đan chéo nhau thả xuống không trung.

Những bông hoa màu hồng phấn nở rộ khắp nơi.

Khung cảnh rất đặc biệt, đúng vào thời điểm cây leo phát triển rậm rạp, nên từ vị trí của tôi có thể rõ sang hành lang đối diện—

Ở đó, có hai người đang ngồi.

Một nam, một nữ.

Đối diện tôi.

Là chồng tôi?

Tôi sững người.

Tại sao Thiên Tề lại ở đây?

Chẳng phải ấy đang bận chạy dự án ở công ty sao?

Tôi thấy ấy dịu dàng đỡ một đứng dậy, cả hai vừa đi vừa vui vẻ.

Giây tiếp theo, tôi thấy rất rõ—bụng nhô cao rõ rệt, chắc chắn là đang mang thai.

Tôi lảo đảo đứng bật dậy, ánh mắt gắt gao dán chặt vào khuôn mặt kia.

Gương mặt này… tôi không thể nào nhận nhầm .

Chính là ta!

Chính là người đã lái xe tông vào tôi!

Hô hấp của tôi trở nên dồn dập.

Tôi không nhầm.

Cô ta là hung thủ ra vụ tai nạn.

Vậy người ngồi ghế phụ khi đó… là Thiên Tề?

Vì bị dây leo che khuất nên bọn họ không thấy tôi.

Nhưng tôi thì thấy rất rõ—

Gương mặt chồng tôi tràn đầy hạnh phúc,

Bàn tay to lớn ấy nhẹ nhàng xoa bụng kia, hết lần này đến lần khác.

ngại ngùng cúi đầu, hàng mi khẽ run, đáp lại dịu dàng.

Khung cảnh ấy… như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim tôi.

Khóe mắt tôi lập tức đỏ hoe, nước mắt không kiềm rơi xuống, ướt tờ siêu âm tôi đang cầm trong tay.

Đứa bé của tôi… đã không còn.

Chỉ có tôi là mãi chìm đắm trong nỗi đau mất con.

Còn ba của đứa bé—chồng tôi—lúc này, lại đang ở cạnh một người phụ nữ khác.

Họ… rốt cuộc là mối quan hệ gì?

Tôi vội vàng đi theo hai người họ. 

Nhưng ngay lúc sắp đuổi kịp, tôi lại chùn bước.

Tôi sợ.

Tôi nấp lại bên ngoài phòng bệnh.

“Tâm Nghiên, em thấy trong người thế nào rồi? Em bé có đạp không?”

Giọng quen thuộc ấy—là chồng tôi, Vương Thiên Tề.

“Em bé rất ngoan, bác sĩ con phát triển rất tốt.”

Một luồng giận dữ bốc thẳng lên đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...