Vạch Mặt Gã Chồng [...] – Chương 8

Chương 8

Vẻ mặt hắn vặn vẹo đầy độc ác, gào lên như điên:

“Câm mồm đi! Nếu không phải vì cứ nằng nặc đòi tổ chức cái buổi tham quan gia đình chết tiệt đó, thì mọi chuyện có ra nông nỗi này không?”

“Tất cả là tại con đàn bà ngu xuẩn như hỏng hết!”

“Nếu không phải suốt ngày bày ra bộ mặt đáng thương, mình là mẹ góa con côi bị bắt nạt, năn nỉ tôi ‘ba một ngày’ cho con trai , thì sao lại thành ra thế này hả?”

“Cô còn mặt mũi đòi nhà? Đồ đàn bà không biết xấu hổ, để xem hôm nay tôi có đánh chết không!”

Lâu Ỷ Vân hét lên đau đớn, khuôn mặt nhanh chóng sưng tấy, khóe miệng bắt đầu rỉ máu. Nhưng Sở Vi không hề dừng lại, ngược lại còn nắm tóc ta chặt hơn, kéo giật mạnh về phía sau.

“Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên nghe lời ! Bây giờ thì sao, mất sạch rồi còn gì nữa!”

Vừa mắng nhiếc, hắn vừa điên cuồng đá vào người Lâu Ỷ Vân.

Cô ta đau đến mức gào thét thảm thiết, cơ thể co rúm lại. Đứa bé con ta sợ hãi lao tới, giang tay chắn trước mặt mẹ:

“Không đánh mẹ cháu!”

Nhưng lại bị Sở Vi đá bay sang một bên:

“Đồ súc sinh, mày có tư cách gì xen vào chuyện của tao?!”

Con trai của Lâu Ỷ Vân bị đá văng, đầu va mạnh vào góc bàn, máu từ trán lập tức tuôn ra.

Còn Lâu Ỷ Vân thì bị Sở Vi đánh đến mức ngã quỵ dưới đất, cả người co rúm lại, run rẩy khóc nấc trong tuyệt vọng.

Nhưng không một ai tiến lên ngăn cản. Tất cả chỉ đứng yên xem kịch như một màn giải trí cay nghiệt.

“Quả nhiên là chó cắn chó, Sở Vi cũng từng đòi cha người ta cơ đấy, xem ra người ta có coi ra gì đâu.”

“Đánh chết cũng đáng! Toàn một lũ cặn bã không đáng sống!”

“Đúng thế, đều là loại người gì không biết xấu hổ!”

Nhìn thấy Lâu Ỷ Vân máu me đầy người, Sở Vi cuối cùng cũng dừng tay, phun một bãi nước bọt đầy khinh miệt lên người ta:

“Tiện nhân! Nếu không phải suốt ngày xúi giục, tôi có đến mức này không?”

Nói xong, hắn quay người lại, bất ngờ quỳ rạp xuống trước mặt tôi.

Sở Vi không ngừng dập đầu, đến mức trán đỏ bừng, sưng tấy cả lên.

“Tạ Chiêu, sai rồi, thật sự sai rồi…”

“Xét nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm, lại còn vì con trai chúng ta… xin em tha thứ cho một lần.”

“Anh thật sự biết lỗi rồi… không muốn vào tù… không muốn sống nửa đời còn lại sau song sắt!”

Sở Vi vừa khóc vừa run rẩy, giọng nghẹn ngào:

“Tất cả đều là tại Lâu Ỷ Vân! Là ta dụ dỗ , là ta , mọi lỗi lầm đều là của ta!”

“Lúc đó chỉ là hồ đồ nhất thời mới ra những chuyện như … Em rộng lượng, em cao thượng… xin em tha cho lần này thôi…”

“Con trai… con giúp ba với mẹ một tiếng… có không?”

Hắn khẩn cầu sang Tạ Xuyên bằng ánh mắt đáng thương.

Nhưng… không lâu trước đó, chính Tạ Xuyên cũng từng quỳ xuống cầu xin hắn, van nài hắn đừng chối bỏ hai mẹ con mình.

Vậy mà lúc ấy, hắn lại lạnh lùng quay mặt, vô ngoảnh đi như thể không quen biết.

Tạ Xuyên là do tôi một tay nuôi lớn, đương nhiên sẽ không đứng về phía hắn.

Thằng bé bước đến cạnh tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, khẽ :

“Mẹ ơi, con không còn ba nữa… là mẹ đã rồi.”

Nghe câu ấy, sắc mặt Sở Vi lập tức trắng bệch, như thể toàn thân rơi vào hầm băng, ngã khuỵu xuống đất không còn sức lực.

Hắn run rẩy đưa tay ra, muốn níu lấy vạt áo của con trai, Tạ Xuyên đã lạnh lùng né tránh với vẻ mặt chán ghét, không cho hắn chạm vào.

Xung quanh vang lên từng tràng khinh bỉ của đám phụ huynh – nếu không bị Sở Vi lừa gạt, họ cũng sẽ không rơi vào cảnh thảm hôm nay. Tất cả sự tức giận, họ trút hết lên đầu hắn.

“Chủ tịch Sở cái gì chứ, ngay cả con trai ruột cũng chẳng nhận! Đáng đời! Đồ cặn bã!”

“Lẽ ra phải hiểu ngay từ đầu rồi — loại đàn ông ăn bám nhà vợ thì gì có thứ gọi là chân , giờ thì báo ứng đến rồi đấy!”

“Loại người như hắn nên thân bại danh liệt, đỡ phải ngày ngày giả vờ người đàng hoàng!”

Nhìn bộ dạng thảm của Sở Vi, trong lòng tôi chẳng có chút thương nào – chỉ còn lại sự thất vọng và ghê tởm đến tận cùng.

“Sở Vi.”

Tôi mở miệng, giọng điệu bình thản chứa đầy châm biếm:

“Giờ thì biết cầu xin tôi rồi à?”

“Lúc sỉ nhục mẹ con tôi trước bao người, lúc âm mưu chuyển nhượng tài sản công ty, sao không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?”

“Những gì xảy ra hôm nay, đều là cái giá đáng phải trả.”

Lời tôi vừa dứt, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của Sở Vi trừng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn gào lên:

“Tạ Chiêu! Bao nhiêu năm nay tôi cống hiến cho nhà họ Tạ, dù không có công lao cũng có khổ lao!”

“Cô không thể tuyệt như thế ! Chỉ cần chịu cứu tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối không tái phạm!”

Tôi hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, trong lòng không dấy lên một gợn sóng.

Lúc ấy, lão quản gia bước lên trước, cung kính đưa cho tôi một tập hồ sơ, trầm giọng :

“Đại tiểu thư, toàn bộ bằng chứng về việc Sở Vi những năm qua bí mật chuyển nhượng tài sản và cấu kết với đối thủ cạnh tranh đã tổng hợp đầy đủ. Bộ phận điều tra kinh tế sẽ đến ngay lập tức.”

Tôi nhận lấy tập tài liệu, lắc nhẹ trước mặt Sở Vi đang tôi bằng ánh mắt hoảng loạn:

“Sở Vi, thật sự nghĩ những chuyện dơ bẩn có thể giấu sao?”

“Tham ô quỹ công ty, tiết lộ bí mật thương mại — bất cứ một tội danh nào cũng đủ để ngồi tù cả đời. Anh nghĩ tôi sẽ còn mềm lòng như trước kia ư?”

Sở Vi đột nhiên như phát điên, lao về phía tôi, lập tức bị vệ sĩ ấn chặt xuống sàn.

Hắn điên cuồng giãy giụa, gào lên thảm thiết:

“Tạ Chiêu! Tôi là cha của con , không thể đối xử với tôi như thế này !”

Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa rồi nhanh chóng tiến lại gần.

Vài cảnh sát bước nhanh vào biệt thự, không một lời đã còng tay Sở Vi và Lâu Ỷ Vân.

Lâu Ỷ Vân gào khóc điên cuồng, gào lên như xé họng:

“Tại sao lại đối xử với tôi như thế này!”

“Rõ ràng tôi cũng là nạn nhân cơ mà!”

Cô ta giãy giụa kịch liệt, rất nhanh đã bị áp giải nhét vào xe cảnh sát, khóa chặt lại không thương tiếc.

Còn Sở Vi thì như một con rối gãy dây, để mặc cho người ta lôi đi, ánh mắt trống rỗng, như thể linh hồn đã bị rút sạch khỏi thân xác.

Tôi lặng lẽ bóng lưng hắn khuất dần trong chiếc xe cảnh sát, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất:

— Màn kịch nhơ nhớp này… cuối cùng cũng hạ màn rồi.

Mấy tháng sau, phiên tòa chính thức diễn ra.

Sở Vi vì tội danh lợi dụng chức vụ, tham ô và tiết lộ bí mật thương mại bị tuyên án vài năm tù giam. Lâu Ỷ Vân, với tư cách là đồng phạm, cũng phải nhận mức án tương xứng.

Khi bản án gửi về nhà, tôi và Tạ Xuyên đang cùng nhau tận hưởng kỳ nghỉ ở nước ngoài.

Tạ Xuyên siết chặt tay tôi, nghiêm túc :

“Mẹ à, từ giờ… đến lượt con bảo vệ mẹ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...