Sau đó ta bước từng bước chậm rãi đến gần, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Tạ Chiêu, đây là cơ hội cuối cùng cho đấy, đừng không biết điều.”
“Cô xem đi, người trong tập đoàn còn chẳng nhận ra là ai.”
“Giờ tôi cho một bậc thang để bước xuống – chỉ cần ngoan ngoãn về nhà, tốt vai trò phu nhân danh giá của mình, tôi có thể bỏ qua mọi chuyện hôm nay.”
“Xem như tôi vẫn còn chút nghĩa vợ chồng với , đừng giãy giụa vô ích nữa.”
Tôi bật lạnh, không chút khách sáo mà đáp trả:
“Sở Vi, đúng là không biết xấu hổ! Sự thật thế nào, trong lòng rõ hơn ai hết!”
Đám phụ huynh bu quanh càng thể chế giễu:
“Con điên này chẳng phải Tập đoàn Triệu Huy là do ta chủ sao? Sao giờ lại chẳng thấy hiệu nghiệm gì hết ?”
“Cô chẳng phải còn giả mạo là cổ đông nữa à? Giờ thì thử xem, để xem có ai nghe lời không?”
“Nhìn dáng vẻ hống hách ban nãy của ta kìa, giờ mặt chắc sưng như đầu heo rồi!”
“Chủ tịch Sở phải kiện con điên này đến tán gia bại sản, cho đỡ phải thấy ta điên loạn như chó hoang nữa!”
“Đúng rồi đấy, kiện chết ta luôn đi!”
Sở Vi tôi, ánh mắt tràn đầy đắc ý và ngạo mạn, môi khẽ mấp máy :
“Cho cơ hội mà không biết nắm, thì đừng trách tôi ra tay.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, bộ chính nghĩa mà cất giọng lớn:
“Cô có vu khống tôi thế nào cũng , không nên đụng vào gia đình của tôi.”
“Chính là hai mẹ con họ, mau xử lý cho tôi thật gọn!”
Luật sư của tập đoàn bước về phía tôi, ánh mắt đầy khinh thường, giọng lại sắc bén lạnh lùng:
“Thưa , hành vi của đã nghiêm trọng tổn đến danh dự của Tập đoàn Triệu Huy. Hiện tôi đại diện công ty chính thức cầu bồi thường. Đây là thư kiện từ phía pháp lý!”
Tôi ta bằng ánh mắt nửa nửa không, rồi cất giọng đủ lớn để tất cả cùng nghe rõ:
“Đại diện công ty? Ai cho cái quyền đại diện công ty?”
“Từ hôm nay, chính thức bị sa thải.”
Vẻ mặt luật sư thoáng chấn , ngay sau đó liền bật sằng sặc, như thể vừa nghe một trò lớn nhất thiên hạ:
“Bị sa thải á? Cô nghĩ là ai chứ?”
Tôi mỉm , ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng khuôn mặt đang chế giễu, sau đó chậm rãi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Chỉ vài giây sau, từ hai chiếc xe thương mại phía ngoài, một nhóm người mặc vest chỉnh tề bước vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông lớn tuổi, đeo huy hiệu Hội đồng Quản trị, giọng trầm ổn vang lên:
“Giám đốc pháp chế Trương Nghị, đã bị sa thải theo quyết định vừa thông qua bởi đại hội cổ đông bất thường. Mời rời khỏi đây ngay lập tức.”
Luật sư kia sững người, mặt tái mét.
Tôi lúc này mới thong thả bước đến, đưa tay nhận lấy tài liệu trong tay người đàn ông kia, rồi quay lại đám người đang xôn xao:
“Để tôi nhắc lại lần nữa — tôi là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Triệu Huy.”
“Và hiện tại, tôi là người ra quyết định.”
Không khí trong biệt thự lập tức chìm vào im lặng chết chóc. Lúc này, nụ trên mặt Sở Vi và Lâu Ỷ Vân cuối cùng cũng cứng đờ.
Ngay sau đó, một nhóm người mặc vest chỉnh tề bước nhanh vào biệt thự.
“Trời đất? Chuyện gì đang xảy ra ?!”
“Trận thế này… tôi không nằm mơ đấy chứ? Chủ tịch Sở đúng là người đứng đầu tập đoàn lớn, quả nhiên có khí thế thật!”
“Đúng là tổng tài bá đạo bảo vệ vợ! Cô Lâu đúng là có phúc quá, tôi ghen tị thật đấy!”
Lâu Ỷ Vân lúc đầu còn ngơ ngác, khi nghe những lời ấy thì kích đến mức môi run rẩy.
“Chồng à, em không ngờ vì em mà đến mức này, em… em cảm muốn khóc luôn rồi!”
Vừa , ta vừa ôm lấy cổ Sở Vi, mắt rưng rưng nước, phấn khởi hôn lên má ta một cái.
Tôi không nhịn khẽ cong môi, nụ hiện lên đầy giễu cợt.
— Những người đó, Sở Vi gì có bản lĩnh mà điều .
Cửa xe đồng loạt mở ra, từng người một bước xuống, ai nấy đều mặc âu phục cao cấp, khí thế bức người.
Dẫn đầu là một lão nhân tóc bạc phơ, chính là quản gia lâu năm của Tập đoàn Triệu Huy – người đã theo ông ngoại tôi suốt bao năm, nắm rõ mọi hoạt trọng yếu trong tập đoàn.
Đám phụ huynh vừa mới nhục mạ, chửi bới tôi khi nãy giờ đều tròn mắt, mặt mày đầy vẻ kinh hãi:
“Không phải… không phải đó là Phó Tổng của Tập đoàn Triệu Huy sao?!”
“Tôi nhận ra ông ấy, mới mấy hôm trước còn thấy ông ấy xuất hiện trên bản tin kinh tế đấy!”
“Ông ấy là một trong những người đặt nền móng khi Tập đoàn Triệu Huy mới thành lập mà!”
“Phải cảm ơn con điên kia thật rồi… nếu không tôi cũng chẳng bao giờ gặp những nhân vật đỉnh cao như thế này!”
Sở Vi trừng mắt tôi, bàn tay đã siết chặt từ lúc nào không hay.
Còn Lâu Ỷ Vân thì vẫn hoàn toàn không hay biết gì, còn đang đắm chìm trong giấc mộng “phu nhân hào môn”, tự cho rằng Sở Vi cuối cùng cũng chịu công khai ta trước các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn.
Chương 6 tiếp:
Bạn thấy sao?