Năm thứ tám sau khi kết hôn, tôi phát hiện ra bí mật của người chồng tổng tài.
Vốn luôn thương con trai, đột nhiên lấy lý do đi công tác để lỡ hẹn buổi sinh hoạt gia đình của con, còn gọi điện dặn tôi và con đừng đến.
Thấy con trai thất vọng, tôi không đành lòng, quyết định tự mình đưa con đi.
Vừa bước vào nhà một học, tôi đã thấy chồng mình ăn mặc chỉnh tề, đang chỉ đạo người giúp việc sắp xếp bánh kem hình thiên nga đen.
Còn thư ký riêng của ta cùng đứa con trai thì nắm tay , dáng vẻ thân mật chẳng khác nào một gia đình ba người.
Người đàn ông ấy đứng giữa đám đông, thao thao bất tuyệt về cách cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, trong lúc còn không quên mỉm trao ánh mắt với nữ thư ký.
Phụ huynh các học sinh vỗ tay tán thưởng, không ngớt lời khen ngợi sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc.
Người đàn ông càng thêm đắc ý, ngay cả đứa bé trai đứng cạnh cũng ánh mắt đầy tự hào.
Chỉ có tôi bật khinh bỉ, lạnh lùng :
“Chủ tịch Sở từ khi nào đã có một gia đình khác bên ngoài, vợ có biết không?”
Lời tôi vừa dứt, cả hội trường lập tức xôn xao, tất cả phụ huynh học sinh bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt chế giễu đổ dồn về phía tôi.
“Cô ta là ai thế, sao chưa từng thấy bao giờ?”
“Chắc là biết hôm nay đến nhà Chủ tịch Sở tham quan, nên cố bám theo đây mà. Dưới tay Chủ tịch Sở là cả tập đoàn Triệu Huy trị giá hàng chục tỷ, ta muốn chen chân tiểu tam cũng chẳng có gì lạ.”
“Bảo sao, đúng là không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.”
Tôi phớt lờ những ánh mắt khinh miệt ấy, chỉ chăm chăm vào gương mặt của Sở Vi.
Thấy trong mắt ta vụt qua một tia hoảng loạn, tôi không nhịn mà nhếch môi lạnh.
Sở Vi chẳng qua chỉ là một kẻ ở rể mà nhà họ Tạ chúng tôi thu nhận, ngay cả tư cách để con trai mang họ mình cũng không có.
Muốn bao nuôi tiểu tam, cũng phải xem tôi có cho phép hay không.
Nhưng còn chưa đợi Sở Vi lên tiếng, nữ thư ký bên cạnh ta – Lâu Ỷ Vân – đã không chịu nổi, cứ liên tục lay cánh tay ta:
“Chồng à, xem ta kìa, sao lại đến tận nhà ức hiếp em thế này.”
Vừa , ta vừa rơi hai giọt nước mắt đáng thương.
Tôi không thèm để ý, chỉ lạnh lùng vào mắt Sở Vi:
“Giải thích đi.”
Sở Vi khẽ hắng giọng, sau đó ôm lấy vai Lâu Ỷ Vân.
“Như thấy đó.”
Lâu Ỷ Vân ta, e ấp tựa vào lòng .
Các phụ huynh có mặt đều lấy điện thoại ra chụp hình liên tục.
“Thật ngưỡng mộ phu nhân Sở quá, Chủ tịch Sở sự nghiệp thành công mà còn thương vợ như , đúng là người đàn ông hoàn hảo!”
“Người đàn ông tốt thế này đâu dễ bị vài lời khiêu khích lung lay , mấy kẻ muốn chen chân tiểu tam thì nên biết thân biết phận đi là vừa!”
Nói xong, bọn họ đồng loạt đứng tránh xa tôi, như thể sợ dính dáng gì đến.
“Ngay trước mặt con trai mà còn muốn quyến rũ đàn ông, đúng là không biết xấu hổ là gì, lại nhan sắc của mình đi, cũng đòi so với phu nhân Sở?”
“Đúng đó, phu nhân Sở còn đang giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn Triệu Huy, là cánh tay đắc lực không thể thiếu của Chủ tịch Sở!”
Con trai tôi – Tạ Xuyên – không chịu nổi cảnh tôi bị bắt nạt, liền lập tức chỉ tay về phía Sở Vi và Lâu Ỷ Vân đứng gần đó.
“Rõ ràng người phụ nữ đó mới là tiểu tam! Ba, sao ba có thể phụ lòng mẹ, lại còn để con riêng của tiểu tam gọi ba là cha!”
Mọi người lập tức lên , giọng điệu ngày càng châm chọc:
“Trẻ con thế mà đã học linh tinh rồi, đúng là không có dạy dỗ gì!”
“Con nhà chúng tôi không thể học chung với loại trẻ con như , về phải họp với các phụ huynh khác cầu đuổi học nó thôi!”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên — là tin nhắn từ Sở Vi gửi đến.
【Tạ Chiêu, em đừng hiểu lầm. Anh chỉ thấy mẹ con thư ký Lâu thật đáng thương, nên mới đồng ý cha một ngày cho cậu bé vào hôm tham quan gia đình thôi. Em đừng loạn nữa, về nhà trước đi, đừng khiến mất mặt.】
Tập đoàn Triệu Huy đặt theo tên tôi, cũng là sản nghiệp mà ông ngoại để lại cho tôi. Hiện tại, 75% cổ phần đều nằm trong tay tôi.
Tôi lập tức gửi tin nhắn cho bộ phận nhân sự và pháp lý — hôm nay, tôi sẽ đích thân cách chức Sở Vi trước mặt tất cả mọi người.
Lâu Ỷ Vân tức tối trừng mắt Tạ Xuyên, vung tay ném chiếc bánh bên cạnh xuống ngay dưới chân con tôi.
“Thằng nhãi ranh này linh tinh gì đấy? Muốn tiền đến phát điên giống mẹ mày à?”
Tôi kéo Tạ Xuyên ra phía sau mình, khẽ lắc điện thoại trong tay, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm vào Sở Vi, từng chữ từng lời rành rọt:
“Sở Vi, tôi cho cơ hội cuối cùng để giải thích.”
Tạ Xuyên cũng chạy tới, nắm lấy tay Sở Vi, mắt đỏ hoe, khẩn cầu:
“Ba ơi, ba mau giải thích với mẹ đi mà.”
“Sáng nay ba còn khi đi công tác về sẽ mang quà cho con nữa mà! Ba quên rồi sao?”
Sở Vi lạnh lùng hất tay Tạ Xuyên ra, lực mạnh đến mức khiến thằng bé loạng choạng ngã nhào xuống bãi cỏ, đầu gối lập tức bị trầy xước.
Anh ta chỉ liếc qua Tạ Xuyên, sau đó tôi với ánh mắt lạnh lẽo:
“Tôi không quen biết hai mẹ con . Đừng có mấy lời kỳ lạ trước mặt vợ và con tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Bạn thấy sao?