Vạch Mặt Đồng Nghiệp [...] – Chương 4

Chương 4

10.

Nửa tháng sau, trên đường tan về nhà,

tôi bất ngờ bị Triệu Phán Nhi chặn lại giữa phố, bụng bầu vẫn còn khá lớn.

Cô ta trông tiều tụy, mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi tột độ.

“Chị Bạch Tuyết, xin chị giúp em với… em thật sự hết cách rồi!”

Vừa dứt lời, ta ‘phịch’ một tiếng quỳ thẳng xuống đất.

Giữa đường phố đông đúc người qua lại, rõ ràng ta muốn mượn “sức mạnh dư luận” để ép tôi không thể từ chối.

Dù sao thì—Lưu Lâm cũng đã bị hút máu đến gần kiệt sức, ta bây giờ sốt ruột tìm “nạn nhân kế tiếp” là điều quá rõ ràng.

Tôi đảo mắt một vòng, đầu lóe lên một ý:

Tốt, đã thì diễn kịch cùng cho trọn.

Tôi lập tức cúi người đỡ ta:

“Thôi rồi, em mau đứng dậy đi, chị giúp.”

Ánh mắt Triệu Phán Nhi lập tức sáng rỡ:

“Thật không? Ba em chỉ cần em đưa ông ấy 40 triệu, ông ấy sẽ quay lại quê, cam đoan không bao giờ tới phiền nữa!”

“Chị Bạch Tuyết à, nhà chị giàu như thế, chắc chuyện nhỏ này chị giúp mà đúng không?”

Tôi suýt sặc vì nghẹn:

Bốn mươi triệu?

Chuyện nhỏ?

Cho không?

Xin hỏi đây là bộ từ vựng đến từ hành tinh nào ???

Thấy tôi im lặng, ta vội rụt rè thêm:

“Em sẽ tìm cách kiếm tiền trả chị… Dù phải trâu ngựa cho chị cả đời, em cũng sẽ báo đáp!”

Cái gì mà trâu ngựa?

Cô đến cơm còn ăn không nổi, còn muốn “ trâu ngựa” cho tôi?

Tôi e là đang tính… biến tôi thành con trâu tiếp theo thì có.

Tôi không gật đầu cũng chẳng phủ nhận.

Chỉ nhẹ nhàng, rất dịu dàng, rất tỉnh táo, :

“Phán Nhi, em có từng nghĩ… lời ba em đáng tin bao nhiêu phần trăm?”

“Nếu lần này em thật sự đưa ông ta 40 triệu,

lỡ ông ta thấy ngon ăn rồi quay lại đòi thêm thì sao?”

“Dù sao thì ông ta biết em ở đâu, ở đâu,

mà sau này, lúc em sinh con xong đang yếu ớt nhất, nếu em không đưa tiền—

em nghĩ ông ta sẽ dùng cách gì để ép buộc?”

“Em nghĩ xem, có khi nào…

đứa bé trong bụng em sẽ trở thành ‘quân cờ’ trong tay ông ta?”

Thấy ta vô thức đưa tay ôm bụng, tôi biết lời mình đã bắt đầu lọt vào đầu ta.

Thế là tôi tiếp tục ném ra một chiếc “mồi câu” mềm mại:

“Phán Nhi này… em có bao giờ nghĩ—thật ra có một cách có thể giải quyết sạch sẽ mọi chuyện?”

Quả nhiên, ta lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực:

“Cách gì chị?!”

Tôi dịu dàng , từng chữ từng lời như rót mật:

“Ba em suốt ngày đòi tiền, thật ra cũng vì sợ về già không ai chăm sóc, đúng không?”

“Nếu mà ông ấy… lấy vợ mới, có người biết nấu nướng, giặt giũ, chăm sóc từng bữa cơm giấc ngủ, sống êm đềm tuổi già—em nghĩ xem, ông ấy còn lý do gì để bám víu em nữa không?”

Ánh mắt Triệu Phán Nhi bừng sáng, lấp lánh đầy hy vọng.

Nhưng chỉ chớp mắt sau, lại ủ rũ ngay:

“Nhưng… tính ông ấy như , ai mà chịu gả cho chứ…”

Tôi búng tay một cái, tươi như ánh mặt trời sau mưa:

“Lưu Lâm đó!” — tôi nhấn mạnh từng từ, như thể vừa khai sáng cả thế giới.

11.

Thấy ta vẫn còn lăn tăn suy nghĩ, tôi bắt đầu nhẹ nhàng gợi mở những “manh mối” trải dài từ trước đến nay:

“Em nghĩ thử mà xem—Lưu Lâm vì sao lại đối xử tốt với em đến ?

Không chỉ ngày ngày mang cơm dinh dưỡng, còn mua quần áo, túi xách, mỹ phẩm cho em?”

“Chị từng trải rồi, cái là hiểu—đó là ‘mở màn trình diễn’ của chị ta đó! Giống như công công xòe đuôi, cố tỏ ra mình chu đáo, biết chăm lo… để gì?

Là để lúc công ty có ai muốn ‘mai mối’, người ta sẽ nhớ đến chị ta đầu tiên!”

Triệu Phán Nhi nghe thì ánh mắt dần dần sáng lên, đầu gật gù như hiểu ra vấn đề.

Tôi thấy thế bèn đẩy tiếp một cú thật ngọt:

“Chú thì đúng là hơi lớn tuổi… người ta mà, đàn ông lớn tuổi biết thương vợ!

Giờ còn đang hot trào lưu ‘phi công ngược’, trẻ – chồng già, hợp xu hướng lắm!”

“Lưu Lâm á, cũng đâu phải người quá nguyên tắc. Vả lại… chị ta giờ mặt mũi cũng không còn nguyên vẹn, lấy còn xem là cao giá đấy chứ!”

“Đến lúc đó, để chị ta đem của hồi môn 400 triệu quà cưới, ba người tụi em vay thêm ít tiền là mua căn hộ riêng, không cần ở chung với mẹ chồng—quá lời còn gì?”

“Lưu Lâm lại mê nấu nướng, em khỏi cần bảo mẫu. Chị ta tự nấu cơm, chăm em ở cữ, vài năm nữa nếu chịu sinh cho gia đình em một đứa con trai—em nghĩ thử xem, ba em có phải sẽ cảm rơi nước mắt không?”

Triệu Phán Nhi nghe đến đây thì không kiềm , vỗ đùi đánh đét một cái:

“Trời ơi chị Bạch Tuyết! Sao em không nghĩ ra sớm hơn chứ!”

Tôi vỗ vai ta, tươi đầy từ bi:

“Em đó, bị cuốn vào chuyện rồi nên mờ mắt thôi.”

Vừa đi vài bước, bỗng ta lại quay đầu, mặt nhăn như bánh bao hấp:

“Nhưng… lần trước lúc ba em định đánh em, là chị ta ra đỡ.

Em lại bỏ chạy… Liệu giờ chị ta có còn giận em không?”

“Em phải mở lời kiểu gì đây để chị ta chịu gặp lại?”

Tôi giả vờ cũng khó xử, nhăn mày nghĩ ngợi:

“Ừm… đúng là khó thật đó.

Chứ chẳng lẽ cho ba em biết chị ta nằm viện chỗ nào rồi cho ông ấy đến đón thẳng về luôn à?

Cách đó… nghe có vẻ hơi mạo hiểm quá…”

Triệu Phán Nhi nghe xong thì khựng lại, trong mắt thoáng lên ánh sáng kỳ lạ như vừa nghĩ ra gì đó.

Không thêm một lời nào, quay đầu chạy vội đi mất hút.

12.

Tuần kế tiếp, cả Lưu Lâm và Triệu Phán Nhi vẫn không đến công ty.

Tổ của Lưu Lâm có vẻ bắt đầu lục đục, đặc biệt là chàng cộng sự tên Vương Hoa thì càng tỏ rõ sự bất mãn:

“Lưu Lâm có liên lạc gì với không?”

Tôi lắc đầu, trong lòng bắt đầu mơ hồ có một suy đoán… vẫn chưa dám chắc.

Vương Hoa thì vừa gõ bàn vừa lẩm bẩm:

“Lạ thật đấy, lúc đầu bảo bị thương phải nhập viện, nghỉ phép nửa tháng, mà giờ đã ba tuần rồi còn chưa thấy quay lại .

Cô ấy sếp tặng cờ thi đua cơ mà—giờ bỏ ngang việc thế này… không đúng cho lắm!”

Thêm một tuần trôi qua.

Bỗng một sáng, Vương Hoa kéo tay tôi, mặt đầy bí mật, nhỏ giọng :

“Cô biết gì chưa? Lưu Lâm biến mất cả tháng trời là vì… đi kết hôn bí mật đấy!!!”

Tôi nghe đến đây thì hàm dưới như muốn rơi xuống đất:

“Gì cơ?! Anh đừng có linh tinh nha…”

Vương Hoa lập tức tỏ ra hứng khởi, lôi điện thoại ra tìm lục, mở tấm ảnh rồi dí sát vào trước mặt tôi:

“Không tin đúng không?

Đây nè, ảnh do em họ tôi ở quê gửi, đăng lên story luôn đó!”

“Cô xem— dâu này có phải giống Lưu Lâm không?”

Tôi đưa tay zoom ảnh ra rồi thu nhỏ lại vài lần.

Trái tim bỗng “thịch” một tiếng, lạnh toát.

Cô dâu mặc váy đỏ, mặt bị che mất… rể thì tôi có hóa thành tro cũng không thể nhầm

Triệu Đại Hải!

Chính là tên già cặn bã kiếp trước từng xâm tôi, gã “cha ruột” dơ bẩn của Triệu Phán Nhi!

Chẳng lẽ… Triệu Phán Nhi thật sự đã câu kết với ông bố khốn nạn kia, ép Lưu Lâm phải “gạo nấu thành cơm” rồi sao?!

Suy đoán ấy của tôi rất nhanh đã xác thực.

Thứ Hai, cả Triệu Phán Nhi và Lưu Lâm cùng nhau quay lại công ty.

Chỉ là… bầu không khí giữa hai người bỗng dưng hoàn toàn thay đổi.

Lưu Lâm đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cả người gầy rộc, trông tiều tụy rõ rệt.

Vừa bước vào công ty đã lủi ngay về chỗ ngồi, trốn sạch mọi ánh .

Mấy đồng nghiệp trước đây khá thân thiết vừa chào hỏi, ta cũng không buồn đáp lại.

Còn Triệu Phán Nhi thì… trái ngược hoàn toàn.

Tươi rói như hoa giữa mùa xuân, còn chủ bước đến gần tôi ngọt ngào:

“Chị Bạch Tuyết, lâu quá không gặp rồi~”

“Em có mang chút đồ ăn vặt này nè, chị và mọi người ăn thử nha!”

Tôi cúi đầu : chocolate nhập khẩu chính hiệu, mỗi viên vài trăm nghìn chứ chẳng .

Chia quà xong, ta quay người bước thẳng đến chỗ Lưu Lâm.

Gõ! Gõ! Gõ!

Cô ta đập mạnh xuống bàn việc, giọng chẳng còn chút khách khí:

“Này, nhanh lên. Làm xong phần chị thì xử lý luôn phần của tôi!

Đừng có giả vờ lười biếng nữa!”

“Nghe rõ chưa? Tôi đang với chị đó!”

Lưu Lâm khẽ hừ một tiếng, không nguyện, cũng không dám phản bác.

Toàn bộ phòng việc lập tức… đông cứng.

Tất cả đều đồng loạt sang, vẻ mặt cực kỳ mơ hồ và hoang mang.

Gì đây???

Người từng bị gọi là “kẻ ăn bám” bỗng nhiên lên giọng như chủ nợ??

Cả công ty đều biết—Lưu Lâm là người bao trọn chi phí thai kỳ cho Triệu Phán Nhi.

Dù chẳng ai thích kiểu “Thánh Mẫu” của Lưu Lâm,

riêng Triệu Phán Nhi thì… từ lâu đã bị gán biệt danh sau lưng là “ nàng xin xỏ chuyên nghiệp”.

Thường ngày ta đều dùng chiêu giả đáng thương để moi tiền.

Hôm nay sao lại đổi vai nhanh thế?

Phản rồi? Hay vừa bị nhập linh hồn hoán đổi thân phận?

Đây là… Đảo Ngược Trật Tự Trà Xanh bản công sở à?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...