3.
Cuối tuần công ty tổ chức team building, phát vé xem phim cho cả phòng.
Tôi đang ăn bắp rang bơ ngon lành thì bên tai vang lên giọng khó ưa:
“Chị Bạch Tuyết ơi, trùng hợp ghê, tụi mình ngồi cạnh nhau đó!”
Tôi không buồn đáp lại, ta vẫn mặt dày thò tay bốc một nắm bắp rang từ ly giấy của tôi, nhai nhóp nhép:
“Chị thật may mắn, chưa lập gia đình, lại là con một, ba mẹ thương hết mực… Khác hẳn với em…”
Nói tới đây, giọng Triệu Phán Nhi nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng:
“Từ nhỏ em đã sống trong gia đình tan vỡ. Phải tự cố gắng mới có công việc ổn định. Vậy mà lấy chồng lại gặp gia đình không ra gì, mang thai cũng chẳng ai tử tế với em cả…”
“Đến ba em… cũng chẳng đứng về phía em.”
Lại nữa rồi. Màn “bán thảm” kinh điển!
Kiếp trước ta cũng khóc lóc thế này trước mặt tôi. Kết quả?
Tôi không chỉ mang cơm cho ta, mua đồ cho ta, thậm chí còn thay cả phần việc của ta.
Tôi hết lòng giúp đỡ, cái tôi nhận lại là gì?
Là bị ta lừa đến vùng núi heo hút, cưỡng ép gả cho bố ta vợ kế!
Chỉ nghĩ lại thôi cũng đủ khiến tôi giận sôi máu!
Tôi hất tay ta ra, lạnh nhạt mở miệng:
“Cuộc sống em khổ hay không đâu liên quan gì tới chị? Nếu thực sự sống không nổi nữa thì bỏ đứa bé đi, ly hôn.”
Cô ta sững người, rõ ràng không ngờ tôi sẽ “lật mặt” nhanh đến .
Ôm bụng, giọng run run như sắp khóc:
“Bạch Tuyết… sao chị có thể như chứ… Đó là một sinh linh bé bỏng mà…”
Cô ta cố nâng cao giọng, khiến mọi người xung quanh quay lại .
Tôi trợn trắng mắt—bạch liên hoa đúng là chẳng có chút sáng tạo nào, đi tới đi lui vẫn mấy bài than nghèo kể khổ cũ rích.
Mà thôi, tiện dịp này, tôi cũng muốn xé cái lớp vỏ giả tạo đó lắm rồi!
“Tôi hỏi thật nhé, đứa bé trong bụng đâu phải con tôi. Trong công ty này, điều kiện tốt hơn tôi thiếu gì người, lẽ nào ai cũng phải ‘máy rút tiền’ cho hút máu?”
“Cô cũng rồi đấy, ngay cả ba ruột còn chẳng bênh vực , tôi phải đến hỏi mẹ chồng xem vì sao lại cho con dâu ăn mì gói suốt thai kỳ à?”
“Tôi với không thân, có lý do gì mà ngày nào cũng bám lấy tôi than khóc kể lể như thể nhà có tang ?”
Mọi người bắt đầu đồng loạt về phía chúng tôi.
Mặt Triệu Phán Nhi đỏ như gan lợn—tức, xấu hổ, tức nữa!
“Bạch Tuyết, chị quá đáng rồi đó!” – Lưu Lâm nhanh chóng bước tới chắn trước mặt Triệu Phán Nhi.
“Phán Nhi coi chị là nên mới dám mở lời tâm sự, chị lại nỡ lòng nào giẫm lên nỗi đau người ta trước mặt bao người?”
Được rồi, thêm một đóa liên hoa nữa xuất hiện.
Tôi dứt khoát đứng bật dậy, giọng lớn vang vọng cả rạp phim:
“Mọi người đừng chỉ xem phim nữa, vỗ tay đi nào, vỗ tay chúc mừng nhân viên ba tốt của công ty chúng ta – chị Lưu Lâm!”
“Chị ấy không thể chấp nhận chuyện Triệu Phán Nhi bị mẹ chồng ngược đãi, bắt ăn mì gói trong lúc mang thai, nên tự nguyện bao trọn suất ăn cho ấy suốt cả thai kỳ. Mọi người chứng nhé!”
Nói xong, tôi là người đầu tiên vỗ tay rào rào.
Đám người đi xem phim cuối tuần bị ép xem “kịch đạo đức” thay vì điện ảnh, bắt đầu rì rầm oán thán:
“Cái gì trời… đi đã mệt, giờ xem phim cũng không yên thân nữa?”
“Ăn còn thích lên mặt, đúng là rác rưởi!”
“Bộ tưởng ai cũng rảnh rỗi lo cơm tháng cho thiên hạ à?”
“Thích con bò ngu thì cứ âm thầm đi, đừng kéo cả công ty vào!”
“Đúng đó, suốt ngày thích ý!”
“Muốn lo chuyện bao đồng thì tự lo, đừng bắt mọi người phải chia sẻ gánh nặng. Nhà chồng ngược đãi thì kệ ta, tụi mình đâu phải ba mẹ ấy!”
…
Lưu Lâm hoàn toàn không ngờ cú diễn “ hùng cứu mỹ nhân” của mình chẳng những không mang lại danh tiếng, mà còn khiến Triệu Phán Nhi bị cả phòng ghét lây.
Cô ta tức đến mức như nghẹt thở, kéo tay Triệu Phán Nhi lôi đi thẳng ra ngoài.
Tôi thấy trong mắt Triệu Phán Nhi vụt qua một tia oán hận, trong lòng liền nở hoa sung sướng.
Ai cũng tưởng ta chỉ yếu đuối đáng thương, thật ra chỉ là đang đóng kịch để hút máu mấy đồng nghiệp có điều kiện.
Giờ thì hay rồi, bị Lưu Lâm bĩnh, từ “đại gia tiềm năng” rớt xuống thành “cây ATM lỗi”.
Không hận ta mới là lạ đấy!
4.
Lại đến thứ Hai đi .
Không ngờ hôm nay lãnh đạo từ công ty mẹ đột ngột đến thị sát, vừa tới nơi đã đích danh gọi tên Lưu Lâm.
“Đồng chí Lưu Lâm, còn trẻ mà đã phát ngôn câu: ‘Công ty là nơi đề cao cảm, không phải chỗ lý lẽ’. Có thể thấy rất thấm nhuần văn hóa doanh nghiệp của chúng ta.
Nghe còn nguyện trích lương ra để giúp đỡ đồng nghiệp đang mang thai, đúng là quá tuyệt vời!”
Một tràng khen dồn dập khiến Lưu Lâm sướng đến quên cả trời đất.
Nhưng bên ngoài, ta vẫn cố giữ vẻ “vô tư vị tha”, nhẹ nhàng đáp:
“Chúng ta là người một nhà, em từ lâu đã xem đồng nghiệp như người thân. Giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên thôi ạ.
Chỉ khi không tính toán thiệt hơn, chúng ta mới thật sự ấm áp, đoàn kết, và công ty mới bền vững lâu dài!”
Lãnh đạo nghe , mặt hơi gượng gạo, vẫn lịch sự gật đầu lấy lệ, rồi mời ta vào phòng họp riêng.
Chờ họ vừa khuất, cậu nhân viên Ngô Dương hí hửng cầm điện thoại chạy tới, tay cầm đoạn clip trong nhóm công ty:
“Chị ơi, chị xem cái video này đi!”
Vừa mở ra, video ghi lại đúng cảnh tôi… dẫn đầu cả văn phòng vỗ tay hoan hô vì “tấm lòng vàng” của chị Lưu Lâm khi tuyên bố sẽ bao trọn bữa ăn thai kỳ cho Triệu Phán Nhi.
“Nhìn góc quay này là biết, chắc chắn do chị ta tự biên tự diễn, nhờ người quay lại rồi tung lên nhóm.”
Ngô Dương nhếch môi: “Chị ta đúng là giỏi màu thật!”
Tôi chỉ mà không gì thêm.
Phúc hay họa, lúc này… e là chưa rõ đâu.
5.
Một lúc sau, Lưu Lâm quay lại. Trên mặt ta là vẻ đắc ý không thể che giấu.
Còn cố lắc lư tấm cờ thi đua trên tay, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Cùng một văn phòng, có người thà đổ cơm thừa chứ nhất quyết không chịu giúp đỡ Phán Nhi.
Nếu ta có chút lòng trắc ẩn thôi, biết đâu tấm cờ này bây giờ đã thuộc về ta rồi?”
Tôi hắng giọng, cố ý hỏi như vô :
“Vậy là… lãnh đạo chắc tăng lương cho chị rồi nhỉ?”
Vừa dứt câu, nụ trên mặt Lưu Lâm cứng đờ.
Sắc mặt cũng lập tức tối sầm như mưa giông tháng Bảy.
Cô ta hậm hực buông một câu “Cả đời mấy người cũng chỉ có tầm đến thôi!” rồi bỏ đi thẳng một mạch.
Tôi đoán ra chuyện gì đã xảy ra, liền bật không kiềm .
Kiếp trước, cũng chính vị lãnh đạo của chi nhánh này khi nghe tin tôi giúp đồng nghiệp mang thai, đã “đề xuất” chuyển một phần ba lương của tôi vào tài khoản của Triệu Phán Nhi.
Sau đó còn trao cho tôi một tấm cờ thi đua, hứa hẹn sẽ thăng chức trong tương lai.
Kết quả là gì?
Chức chưa thấy đâu, tôi đã bị Phán Nhi đến chết trong một góc núi hẻo lánh.
Kiếp này, y chang bài cũ, chỉ khác là… người bị biến thành “con bò nguyện” không phải tôi, mà là… Lưu Lâm.
Lúc này, Ngô Dương – cậu em đồng nghiệp – vô duyên dính đạn lạc, bức càu nhàu:
“Chỉ là một tấm cờ thôi mà, gì mà ra vẻ dữ ? Mình đi chứ có phải đi từ thiện đâu!
Bị sếp PUA lúc việc đã đủ mệt, giờ còn phải chịu đựng đồng nghiệp ‘tự biên tự diễn’ nữa…”
Tôi vỗ nhẹ vai cậu ta, ý nhị.
“Đừng vội. Màn hay… mới chỉ bắt đầu thôi.”
Trời hè oi bức, tôi cố mang theo mấy loại trái cây mát để giải nhiệt đến công ty.
Kiếp trước, Lưu Lâm cứ như thể mặc định đồ tôi mang là của chung—bất kể tôi mua trái cây đắt tiền cỡ nào, ta cũng phải thử từng món một.
Không chỉ , phần ta ăn không hết còn gói ghém cẩn thận… gửi tặng cho Triệu Phán Nhi.
Cứ mỗi lần tôi vừa rời bàn đi vệ sinh là y như rằng, cả bàn trái cây, đồ ăn vặt đều biến sạch không dấu vết.
Nên kiếp này, tôi đổi cách chơi luôn:
Chủ chia trái cây, bánh kẹo cho các đồng nghiệp khác, duy nhất không chia cho Triệu Phán Nhi và Lưu Lâm.
Sau đó tôi còn cố “chu đáo” hỏi Triệu Phán Nhi:
“Nghe phụ nữ mang thai nên ăn nhiều hoa quả để bổ sung vitamin. Không biết chị Lưu Lâm có đều đặn mua trái cây cho em chưa?”
Nghe , Triệu Phán Nhi lập tức quay sang Lưu Lâm với ánh mắt đầy mong đợi.
Bị gọi tên bất ngờ, Lưu Lâm cau có ra mặt:
“Chị mang nhiều trái cây như , toàn đồ nhập khẩu, sao không chia cho Phán Nhi một chút?”
Tôi nhún vai, vô tội:
“Chị à, mấy loại trái cây này có tính hàn, không tốt cho thai phụ đâu.
Phụ nữ mang bầu nên ăn đồ hữu cơ, không thuốc trừ sâu, rau củ quả sạch 100% cơ!”
“Tóm lại, người nhận cờ thi đua, hứa thăng chức đâu phải em. Em đâu dám giành công lao với người khác!”
Lưu Lâm sắp bật khóc tới nơi:
“Em đã trích một phần ba tiền lương ra đưa cho ấy, còn phải nấu cơm mang đến mỗi ngày. Bây giờ còn đòi cả trái cây nhập khẩu? Em cũng phải sống nữa chứ!”
Tôi nhướng mày, như không:
“Ơ kìa, chẳng phải chính chị sao? Công ty là nơi đề cao cảm, không phải nơi lý lẽ.
Hơn nữa, phụ nữ mang thai thì nhất định phải ăn nhiều trái cây mà!”
Tôi quay sang Ngô Dương xác nhận:
“Rõ ràng em từng nghe chị Lưu Lâm … chị ấy sẽ lo toàn bộ bữa ăn trong thai kỳ cho Phán Nhi mà, đúng không? Hay là chị nghe nhầm?”
Ngô Dương từ lần trước bị Lưu Lâm vạ miệng đâm xéo một trận, giờ còn đang ôm cục tức chưa có chỗ xả.
Lập tức đứng thẳng người, chính nghĩa đầy mình quay sang Lưu Lâm phản pháo:
“Chẳng phải chị luôn tự nhận mình là người có ‘tầm rộng lớn’ sao? Hóa ra chỉ giỏi mồm, lấy chuyện giúp đỡ bà bầu ra chiêu trò để sếp ý à?”
Triệu Phán Nhi thì đang đăm đăm vào đống trái cây trên tay đồng nghiệp, nuốt nước miếng cái ực.
Rồi ta quay lại, tội nghiệp níu tay Lưu Lâm:
“Chị Lâm Lâm… em bé trong bụng em… đang thèm trái cây. Chị đi mua cho em nhé?”
Dù sao thì—chiếm tiện nghi của ai cũng là chiếm, giành không của tôi, thì phải bám dính lấy Lưu Lâm mà “vắt” cho bằng sạch.
Lưu Lâm tức đến mức cắn răng nghiến lợi, mà vẫn phải nén giận nuốt vào bụng:
“Đi! Mình đi mua ngay bây giờ!”
Nói xong, kéo tay Phán Nhi lạch bạch bước ra khỏi phòng việc.
Tôi đứng tại chỗ, cao giọng gọi với theo:
“Phán Nhi, nhớ dặn là mua trái cây nhập khẩu hữu cơ nha! Loại có phun thuốc trừ sâu là không tốt cho em bé đâu!”
Nhìn hai người họ đi càng lúc càng nhanh, lòng tôi khoan khoái không tả nổi.
Lưu Lâm à…
Kiếp trước chẳng phải chị rất giỏi đứng trên đỉnh cao đạo đức, múa tay múa chân chỉ đạo thiên hạ sao?
Vậy thì kiếp này, mời chị “toàn tâm toàn ý” cái máy rút máu cho Triệu Phán Nhi đi nhé.
Tôi cũng đang rất muốn biết… ta sẽ “biết ơn” chị kiểu gì đấy.
Bạn thấy sao?