“Chuyện gì đây?” Tần Nhược Nhược lập tức quay sang Tạ Thần, thấp giọng hỏi: “Sao trông ta thân thiết với bà Phùng Chiếu thế? Chẳng lẽ… bà ấy là mẹ của Mạnh Vi Vi?”
Tạ Thần nhíu mày, phủ nhận ngay: “Sao có thể ? Cô cái bộ dạng nghèo nàn đó xem, trông giống tiểu thư nhà giàu à? Tôi nghe mấy bà nhà giàu có vài sở thích kỳ quái… biết đâu bà Phùng ấy…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ kéo ta ra ngoài “xử lý”.
“Các người định gì? Giữa ban ngày ban mặt mà đánh người sao?! Tôi báo công an đấy! Cứu mạng với! Có ai không?!”
Tạ Thần bị xách ra ngoài như con gà con, rất nhanh đã hoảng loạn đến run rẩy, giọng lắp bắp:
“Tôi đến đây để gặp nhân vật quan trọng! Các người thế này, bà ấy sẽ không tha cho các người đâu!”
Nhưng đám vệ sĩ chuyên nghiệp chẳng buồn nghe, chỉ nhắm vào phần trong lớp áo để ra đòn — từng cú như trút giận, dạy dỗ cái miệng chỉ giỏi bịa đặt và phun ra lời bẩn thỉu.
Chẳng mấy chốc, khóe miệng Tạ Thần đã rỉ máu, nằm bẹp dưới đất như một con chó chết.
Tần Nhược Nhược ta một cái, rồi quay mặt đi đầy chán ghét.
Trong mắt ta, Tạ Thần chỉ là một kẻ theo đuôi vô dụng, chưa từng có chỗ đứng trong tim ta.
“Cô tưởng mình là ai mà cũng bám vào bà lớn? Mạnh Vi Vi, không ngờ giỏi diễn đấy! Làm bộ yếu đuối, tội nghiệp để lấy lòng người ta sao?”
Thấy mẹ tôi chuẩn bị từ trên lầu bước xuống, ánh mắt Tần Nhược Nhược lóe lên, nhanh tay chộp lấy tay tôi rồi tự tát một cái thật mạnh.
Sau đó, ta bật khóc chạy về phía mẹ tôi, vừa gào vừa kêu:
“Bà Phùng! Xin bà giúp cháu với! Mạnh Vi Vi không chỉ đạo văn của cháu, bây giờ còn đe dọa, đánh đập cháu nữa, xin bà hãy ra mặt vì cháu!”
Tiếng khóc xé lòng của Tần Nhược Nhược vang vọng khắp đại sảnh.
Tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đau khổ ấy thực sự khiến người ta trông mà lòng.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào tay mẹ tôi, ta đã bị vệ sĩ lạnh lùng chặn lại.
Tần Nhược Nhược không kịp phản ứng, loạng choạng ngã sấp xuống đất.
“Bà Phùng… xin bà hãy chủ cho cháu, Mạnh Vi Vi thật sự rất độc ác! Cô ta không hề đơn thuần như bà tưởng, đằng sau ta là cả một—”
“Cút ra ngoài!”
Mẹ tôi cất giọng lạnh như băng — tôi chưa từng thấy bà có biểu cảm đáng sợ đến thế.
Bà chằm chằm vào Tần Nhược Nhược, ánh mắt như bão tố đang cuồn cuộn.
“Thì ra chính là Tần Nhược Nhược.”
Tần Nhược Nhược bị ánh mắt đó dọa cho ngừng thở, vẫn không cam tâm, cố thử lần nữa, giọng run run:
“Là cháu… thưa bà, xin bà đừng tin những lời đồn trên mạng, cháu là người bị mà…”
Mẹ tôi bật lạnh.
“Cô có biết Mạnh Vi Vi là gì đối với tôi không?”
Gương mặt Tần Nhược Nhược lập tức đông cứng.
Đúng lúc đó, giám đốc trang web cũng không biết từ khi nào đã xuất hiện trước cửa khách sạn.
Rõ ràng là vừa chạy tới, người đầy mồ hôi, hai chân run lẩy bẩy.
Ông ta lao thẳng vào sảnh, giọng run rẩy còn tệ hơn cả tiếng khóc:
“Xin lỗi bà Phùng! Tôi không biết Vi Vi là con bà, là chúng tôi vô lễ, là chúng tôi sai rồi!”
Kết thúc của ngày hôm đó là cảnh giám đốc ra mặt, dùng tiền vi phạm hợp đồng với số tiền cực lớn để ép Tần Nhược Nhược quỳ xuống xin lỗi tôi.
Tần Nhược Nhược vùng vẫy không chịu, giám đốc mất kiên nhẫn, trực tiếp đè đầu ta xuống đất.
“Thì ra tất cả đều là trò bẩn của con tiện nhân ! Tôi đã rồi mà, sao Vi Vi – đại thần kỳ cựu của trang web chúng tôi – lại dính vào cái vụ bê bối này !”
Giám đốc vừa nghiến răng vừa đảo tròng mắt, ánh chứa đầy căm hận:
“Đồ không biết xấu hổ, viết không nổi thì đi đạo văn! Tôi thật là mù mắt mới tin ! Chúng tôi bị giỡn như trò hề!”
Càng càng tức, ông ta tóm lấy tóc Tần Nhược Nhược, tát cho ta hai bạt tai thật mạnh.
Khuôn mặt Tần Nhược Nhược lập tức sưng đỏ, ta không kìm mà bật khóc nức nở.
Giám đốc lập tức gào lên mắng chửi:
“Còn dám khóc nữa hả? Làm thì phải chịu! Cô khiến danh tiếng cả trang web bị bôi đen! Giờ còn ai dám đầu tư cho chúng tôi nữa chứ?!”
“Đúng là một con chuột hỏng cả nồi canh! Không có năng lực thì đừng đụng vào việc lớn, lại còn dám vu oan hãm người khác, tôi đúng là mù mới tuyển tác giả!”
Tôi chỉ đứng bên cạnh, khoanh tay bọn họ “chó cắn chó” mà bật lạnh.
Những gì Lý Phi từng đại diện cho trang web với tôi, tôi vẫn còn nhớ rõ từng chút một.
Giờ ông ta muốn phủi sạch mọi trách nhiệm? Không đời nào!
“Ông còn mặt mũi xuất hiện ở đây à? Lập tức lên Weibo đăng bài xin lỗi tôi ngay!”
Giám đốc rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước — ông ta đã viết sẵn một đoạn văn, cưỡng ép Tần Nhược Nhược đăng lên Weibo.
Bài viết thừa nhận việc đạo văn, đồng thời công khai xin lỗi tôi trước toàn thể độc giả.
Chỉ sau vài phút đăng tải, bài viết đã lập tức leo lên top tìm kiếm nóng.
Cư dân mạng cuối cùng cũng chứng kiến sự thật, từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, rồi ngập tràn hối hận.
“Chính chúng ta đã ép một tác giả nghiêm túc rời khỏi văn đàn.”
Hashtag #XinLỗiMạnhViVi và #MạnhViViHãyVềLại đã không ngừng leo lên top đầu.
Trên quảng trường Weibo, đâu đâu cũng là lời nghẹn ngào của fan cũ, kể lại những ký ức ngày xưa theo dõi truyện của tôi.
【Vi Vi thật sự rất tuyệt, ngày nào cũng ba chương, dù mưa gió cũng không gián đoạn.】
【Hồi đó tôi mới học tiểu học, giờ đã sắp tốt nghiệp cấp ba rồi.】
【Tôi đọc hết tất cả truyện của chị ấy. Khi có tin chị đạo văn, tôi không tin — bảo có người viết hộ ư? Nhảm nhí!】
【Thật đau lòng, sau khi chị ấy giải nghệ, cả mạng không còn ai có thể thay thế nữa, tôi mất đi nguồn sống tinh thần.】
【Vi Vi, chị quay lại đi, em để dành cả đống phiếu vote rồi, em dồn hết cho chị!】
Giám đốc sung sướng như bắt vàng, hí hửng đưa điện thoại cho mẹ tôi xem, tưởng rằng bà sẽ vì thế mà bỏ qua mọi chuyện, tạo cơ hội cho ông ta lật ngược thế.
Nhưng đối mặt với ánh mắt đầy toan tính của ông ta, mẹ tôi chỉ lạnh lùng buông một câu:
“Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng rồi. Trang web của các người, và cả này — cứ chờ ra tòa đi.”
Không chỉ Tần Nhược Nhược thân bại danh liệt, mà câu chuyện giữa Tạ Thần và tôi cũng fan tổng hợp lại, lan truyền rộng rãi.
Thì ra Tạ Thần đã theo đuổi Tần Nhược Nhược suốt bao năm, vì nữ thần trong lòng mà bất chấp tất cả.
Chính ta cũng là người đứng sau kế hoạch tráo đổi tác phẩm — vụ đạo văn trắng trợn đó.
【Vãi thật, thằng cẩu nam này đúng là ăn trong bát, trong nồi!】
【Tôi còn tưởng ta “vì nghĩa diệt thân”, ai ngờ lại là tay trong giúp bạch nguyệt quang mình!】
【Đù má, thế này còn gọi là người à? Vừa ăn bám, vừa người, đúng là đồ khốn nạn!】
【Hai con chó ghép cặp đi chết đi! Chưa bao giờ thấy ai đáng khinh thế này!】
【Mấy chị em ơi, tôi còn moi ra cả tài khoản phụ Weibo của tên cặn bã này, chuyên chọc gậy bánh xe sau lưng!】
Tất cả những cơn bạo lực mạng và truy lùng thông tin từng đổ lên đầu tôi ở kiếp trước — giờ đây, đều nhân đôi nhân ba trả lại cho Tần Nhược Nhược và Tạ Thần.
Vì từng đăng quá nhiều bài trên Weibo, địa chỉ của họ nhanh chóng bị cư dân mạng lần ra.
Tạ Thần lúc ấy đã bị đưa vào viện, ngày nào cũng có những “người hâm mộ” phẫn nộ tìm tới “thăm hỏi” bằng đủ kiểu bất ngờ.
Chịu không nổi, ta buộc phải tự ý xuất viện.
Khi nhận ra rằng cả đời mù quáng theo đuổi bạch nguyệt quang chẳng mang lại gì ngoài đau khổ, ta đã nhiều lần tìm cách liên lạc với tôi, muốn quay lại.
Nhưng cư dân mạng phẫn nộ đâu dễ buông tha?
Cuối cùng, ta thân bại danh liệt, bán sạch tài sản để đền bù, rồi lặng lẽ ôm bệnh trở về quê, sống những ngày tàn úa.
Còn Tần Nhược Nhược — số phận của ta càng thảm hơn.
Một bên là vụ kiện tụng căng thẳng, một bên là số tiền bồi thường khổng lồ do trang web cầu, chưa kể đến cơn bão mạng dữ dội từ bốn phương tám hướng.
Chẳng bao lâu sau, tâm lý ta hoàn toàn sụp đổ.
Vào một đêm muộn, khi thấy cánh cửa nhà mình lại bị hắt đầy sơn đỏ — ta gục hẳn.
Tần Nhược Nhược nhảy lầu.
Cùng thời điểm đó, tôi và mẹ đang bận rộn lên kế hoạch thành lập một trang web mới.
Chúng tôi muốn tạo ra một không gian, nơi mọi người trẻ sáng tác đều có cơ hội công bằng để thể hiện.
Tại đây, ai cũng có thể thỏa sức sáng tạo, viết nên câu chuyện của riêng mình.
Muôn hoa đua nở, tiếng đa dạng.
Tôi nghĩ — đó mới chính là tinh thần đích thực mà văn chương nên có.
— Toàn văn kết thúc.
Bạn thấy sao?