Đối mặt với hàng loạt micro chĩa vào, Tần Nhược Nhược ôm ngực, giả vờ như lên cơn đau tim.
Cô ta thở dốc hai lần, rồi lăn ra ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cả hội trường lập tức hỗn loạn như ong vỡ tổ, không ít fan chạy lên sân khấu cầu khôi phục lại chương truyện đã bị xóa.
Tạ Thần cũng từ giữa đám đông lao lên, bế thốc ta lên tay, mặt đỏ bừng vì tức giận, hét lớn gọi bác sĩ.
Khi ta lao ra ngoài, đúng lúc lướt qua tôi — người đang đứng ở vòng ngoài cùng của đám đông.
Lúc này hiện trường đã rơi vào trạng hỗn loạn, ai nấy đều chen lên sân khấu để rõ từng chữ trên màn hình lớn.
Tần Nhược Nhược – nhân vật chính – lại bị chính người hâm mộ của mình bỏ rơi giữa tâm điểm.
“Mạnh Vi Vi, còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao? Hôm nay chắc chắn là do giở trò!”
Sắc mặt Tạ Thần u ám đến đáng sợ, ánh mắt tôi như thể tôi là kẻ thù cha mẹ.
“Cô ghen tỵ vì Nhược Nhược tôi thích, nên từ đầu đã không ưa gì ấy — tôi biết hết! Nhưng thủ đoạn hôm nay của quá bẩn thỉu! Cô không chịu nổi việc người tôi hạnh phúc nên cố hoại!
“Đồ đàn bà đê tiện, cứ chờ đấy! Nếu hôm nay Nhược Nhược có chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với !”
Anh ta gào lên như điên, đúng kiểu một vị tướng vì mỹ nhân mà nổi giận lôi đình.
Ngay lúc Tạ Thần sắp va mạnh vào vai tôi để chạy tiếp, tôi nhẹ nhàng mở miệng:
“Tạ Thần, tưởng tôi quen là vì sao?”
Anh ta sững lại, cả người căng cứng, từ từ quay đầu tôi.
“Anh cũng biết mà, người tôi thầm thương đã ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp. Tôi đồng ý lời tỏ của , một phần là để tự chữa lành… phần còn lại là vì…”
Tôi khẽ, chỉ vào mũi ta: “Ở đây của có một nốt ruồi nhỏ — giống ấy. Chỉ tiếc là… hàng thay thế thì mãi mãi không bằng chính chủ.”
Màn kịch của Tần Nhược Nhược lần này, vốn website dốc toàn lực tổ chức với ý định biến ta thành một IP cá nhân đình đám, kiếm bộn từ danh tiếng…
Thế cuối cùng lại như nước đổ lá khoai, không những thất bại hoàn toàn mà còn nhận về làn sóng chỉ trích dữ dội từ cộng đồng mạng.
Người ta bắt đầu đào lại vụ tranh chấp giữa tôi và Tần Nhược Nhược trước đây, rồi chất vấn thẳng trang web:
【Mạnh Vi Vi viết truyện bao năm, luôn nằm trong bảng vàng, bị gán mác đạo văn là điều tôi đã nghi ngờ ngay từ đầu. Chính vì thấy các người ra mặt bảo vệ Tần Nhược Nhược, chúng tôi mới lựa chọn tin tưởng!】
【Phát ngôn tại fan meeting của Tần Nhược Nhược có thể là hoàn toàn thiếu logic, không chút đẳng cấp — trừ mấy câu trả lời về mối đơn phương kia… ai dám chắc đó không phải là kịch bản đã luyện tập từ trước?】
【Tôi từng đọc bài viết ta đăng rồi xóa vội mấy hôm trước, câu cú lủng củng như học sinh tiểu học, chẳng lẽ đó mới là trình độ thật của ta sao?】
【Lần đầu tiên thấy một trang web đảo trắng thay đen chỉ để kiếm view, hoàn tiền đi! Nếu tôi nạp thêm lần nữa, tôi là chó!】
【Đúng là đáng chết! Vì một con đạo văn mà đuổi đi tác giả kỳ cựu của mình, tự chuốc lấy quả báo!】
Tuy , cũng có người bình tĩnh hơn, chọn “chờ xem diễn biến”.
【Muốn chứng minh mình không đạo văn thì chỉ còn cách duy nhất — để Tần Nhược Nhược ngồi xuống viết tại chỗ, không thì ta chính là kẻ đạo văn!】
Nhưng Tần Nhược Nhược thì sao? Cô ta chỉ muốn lợi dụng độ hot của cuốn sách này để gom fan rồi chuyển sang influencer.
Ngay từ đầu, ta chưa từng thật sự dồn tâm sức viết lách.
Weibo của ta liên tục đăng ảnh đã chỉnh sửa kỹ càng, mối quan tâm lớn nhất là những lời khen nhan sắc.
Đến giờ, website cũng đã nhận ra hình nghiêm trọng, không tránh khỏi đợt “bão ngược” khiến giá trị thị trường lao dốc thê thảm.
Tức giận tột độ, ông chủ trang web thẳng tay sa thải Lý Phi, rồi dẫn Tần Nhược Nhược đi khắp các buổi tiệc rượu cầu xin giúp đỡ.
Nghe , họ trang điểm cho Tần Nhược Nhược như con bướm lòe loẹt — nguyên nhân phía sau, cũng khó mà bình luận.
Trang web ấy chỉ còn đang cố giãy chết mà thôi.
Mẹ tôi thì biết hết chuyện ở giới Thượng Hải, bà đã sớm nhờ các mối quan hệ ngầm phong tỏa hoàn toàn đường sống của họ.
Và hôm nay, trùng hợp thay, người mà ông chủ trang web tìm đến… lại chính là mẹ tôi.
Khi mẹ tôi đưa tôi xem tin nhắn mời hợp tác mà đối phương gửi đến, tôi suýt nữa lăn.
“Con , trò chơi này mình chơi đủ rồi. Để mẹ từ chối thẳng, sau đó liên hệ luật sư kiện luôn, không?”
Tôi mỉm , khẽ ngăn lại.
“Không sao đâu mẹ. Mẹ cứ bảo ông ta — tiệc rượu lần này cứ để Tần Nhược Nhược đi là . Con thì cũng lâu lắm rồi chưa có dịp… ‘ chuyện tử tế’ với ta.”
Vài ngày sau, Tần Nhược Nhược xuất hiện tại sảnh khách sạn trong trang phục chăm chút kỹ lưỡng. Tạ Thần cũng đi cùng với tư cách trợ lý riêng của ta.
Lúc đó, tôi đang cho cá ăn bên hòn non bộ trong đại sảnh thì từ xa đã nghe thấy một tiếng quát lớn.
“Mạnh Vi Vi?!”
Tạ Thần là người đầu tiên lao tới, túm chặt lấy tay tôi: “Cô lại bám theo đến đây gì? Đúng là như bóng ma không chịu buông tha!”
Tay ta siết đến mức khiến tôi đau nhói — tôi không khách sáo, vung tay tát lại thẳng một cái.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ra, nơi này chẳng lẽ là nhà mở, chỉ có vào thôi chắc?”
“Tôi hỏi nhé, Mạnh Vi Vi, có biết khách sạn này tính 8.888 tệ một suất không? Cô xứng đáng đứng ở đây à?”
Tần Nhược Nhược rốt cuộc cũng xé toạc lớp mặt nạ, trừng mắt tôi đầy căm hận: “Cô chỉ là loại phải nhà mà sống, ngay cả trai cũng không thương , cả đời này không xứng có bất cứ điều gì tốt đẹp!”
Cô ta dốc hết sức tấn công tôi bằng lời lẽ độc địa, nghĩ rằng thế có thể khiến tôi tổn thương.
Nhưng tôi chỉ thản nhiên nhẹ, đáp lại một câu:
“Dù sao hôm nay tôi cũng là khách mời ở đây, còn thì sao? Chẳng lẽ cũng có ai mời đến ăn tiệc?”
“Cô…”
Tần Nhược Nhược nghẹn lời, tức đến mức ngực phập phồng, gắng gượng trấn tĩnh rồi lạnh lùng khẩy:
“Khách mời? Xem ra đến Thượng Hải rồi nhân nhà giàu nào rồi hả? Loại người như mà cũng vào chỗ cao cấp thế này à?
“Buồn thật đấy, có biết tôi đến đây hôm nay để gặp ai không? Là bà Phùng Chiếu đấy! Không biết thì về tra mạng đi! Dù có là kim chủ của thì cũng không bằng nổi một ngón tay của bà ấy!”
Tạ Thần lập tức hùa theo ta, ánh mắt khinh bỉ:
“Đúng đấy, Mạnh Vi Vi, đừng tưởng mình giỏi lắm. Tới lúc người ta chơi chán rồi đuổi cổ, thì chỉ có nước ôm đầu khóc thôi!”
Tôi lạnh lùng ta.
Từng lời Tạ Thần vừa , tôi đều ghi tạc trong lòng — hôm nay, tôi sẽ khiến bọn họ không còn đường lui.
Điều khiến cả hai người sững sờ đã nhanh chóng xuất hiện.
Chỉ chốc lát sau, mẹ tôi dẫn theo mấy trợ lý bước vào khách sạn, dáng vẻ uy nghi, sắc sảo.
“Ôi! Bà Phùng! Cháu là Nhược Nhược đây, nghe danh bà đã lâu!”
Tần Nhược Nhược lập tức xởi lởi bước tới, nở nụ nịnh nọt tự giới thiệu, mẹ tôi thậm chí không buồn liếc ta một cái.
Bà đi thẳng tới chỗ tôi, nắm lấy tay tôi trong lòng bàn tay mình, dịu dàng xoa nhẹ:
“Có lạnh không con? Sao lại đứng ngoài cửa thế? Mau vào chọn món đi, chẳng phải con thích nhất chỗ này sao?”
Khóe mắt tôi liếc qua — vẻ mặt Tần Nhược Nhược cứng đờ.
Tôi bèn cố bắt chước giọng điệu ngọt lịm vừa nãy của ta:
“Bà Phùng à~ mẹ cứ vào trước đi nhé, con vào sau một chút.”
Mẹ tôi hiểu ý, gật đầu, trước khi lên lầu còn đặc biệt để lại hai vệ sĩ đứng cạnh tôi.
Bạn thấy sao?