Vạch Mặt Bạch Nguyệt [...] – Chương 1

Chương 1

1

“Xin hỏi Mạnh, luôn miệng sẽ đưa ra bằng chứng chứng minh mình không đạo văn, xin hỏi, bằng chứng đâu rồi?”

“Là một độc giả từng thích , tôi thật sự không muốn tin lại ra chuyện như . Vậy những tác phẩm trước đây thật sự là do chính tay viết sao?”

Đối mặt với hàng loạt micro chĩa về phía mình, tôi thoáng sững sờ, tim đập thình thịch dữ dội.

Tôi đã trọng sinh – quay về đúng ngày tổ chức buổi họp báo để minh oan cho chính mình.

Kiếp trước, bạch nguyệt quang của trai tôi đã đạo văn cuốn tiểu thuyết mà tôi viết dựa trên câu chuyện thầm của bản thân.

Vào ngày ra mắt quyển sách, tác phẩm của ta leo thẳng lên bảng vàng của trang web, trở thành huyền thoại bán chạy trong dòng truyện thanh xuân vườn trường.

Sau khi các tài khoản marketing lớn chia sẻ, vô số cư dân mạng khóc nức nở vì cảm .

Tôi từng định công khai bản thảo gốc để chứng minh.

Nào ngờ, đúng ngày họp báo, toàn bộ dữ liệu bị xóa sạch, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Tôi đã phải chịu một trận bạo lực mạng chưa từng có – mỗi ngày đều nhận vòng hoa, ảnh đen trắng và những bưu kiện rùng rợn gửi đến từ khắp nơi.

Tôi nghiến răng tiếp tục viết, cuối cùng lại bị một fan cuồng cực đoan tìm đến tận cửa, đâm loạn dao đến chết.

Hiện tại, tôi chỉ mới ngập ngừng chưa đến một giây, trai ba năm của tôi – Tạ Thần – đã không kiềm mà bộc phát cảm .

“Mạnh Vi Vi, em Nhược Nhược vu khống em thì hãy đưa ra bằng chứng, đừng ăn không căn cứ, bôi nhọ người khác!”

Anh ta giận dữ trừng mắt tôi, trong đáy mắt lại thấp thoáng vẻ đắc ý.

Phải rồi, trong máy tôi có gì, sao ta lại không rõ?

Thứ ta muốn chính là khiến tôi thân bại danh liệt, còn Tần Nhược Nhược thì trở thành cây bút nổi bật thế hệ mới.

Tôi cụp mắt xuống, cầm lấy máy tính, bước tới bục chiếu hình.

Bật máy, kết nối màn hình.

Chỉ một giây sau, trong ánh mắt sững sờ của mọi người, tôi thẳng tay hủy luôn bút danh đã dùng suốt sáu năm.

Tạ Thần và Tần Nhược Nhược lập tức bật dậy khỏi ghế.

Tôi lạnh lùng cất tiếng:

“Thưa quý vị, hôm nay tôi bị người hãm , bằng chứng đã bị tiêu hủy, không thể tự chứng minh sự trong sạch.

“Bút danh này kể từ hôm nay chính thức xóa sổ. Tôi cũng từ đây rút khỏi giới văn học mạng, không dính dáng đến bất kỳ thứ gì nữa!”

Nói xong, tôi ôm lấy máy tính chuẩn bị rời khỏi, thì Tạ Thần lao tới chặn trước mặt tôi.

“Em định gì? Không phải em còn rất nhiều khoản nợ chưa trả sao?

“Em không viết là không viết nữa à? Không phải em từng viết lách là giấc mơ lớn nhất của đời em sao?”

Tần Nhược Nhược cũng cuống lên, ta bước nhanh đến, nước mắt ngấn đầy trong mắt.

“Vi Vi, không cần phải tự trừng bản thân đến mức này. Tôi… tôi sẵn sàng cho một cơ hội lại từ đầu!”

Tôi khẽ lạnh, hai người họ diễn trò.

Ngay sau đó, Tần Nhược Nhược bất ngờ cắn môi, quỳ gối ngay trước mặt tôi!

“Vi Vi, tôi xin , đừng vì chút chuyện nhỏ này mà rút khỏi giới viết. Độc giả của chắc chắn sẽ không tha cho tôi mất!

“Tôi có thể xóa hết mọi thứ, coi như chưa từng xảy ra. Nếu thật sự rút lui, thì tôi cũng không viết nữa…”

“Rắc rắc” – tiếng máy ảnh chớp lia lịa vang lên, tất cả đều chĩa thẳng vào ta.

Biên tập viên hạng vàng vốn thuộc về tôi cũng không nhịn mà bước tới, định đỡ ta dậy.

“Nhược Nhược, em ? Sao lại quỳ trước một kẻ đạo văn?

“Cô ta là tự tự chịu, không đáng thương . Em vừa mới ký hợp đồng đại thần với công ty, đừng quên em còn rất nhiều việc phải sau này.”

Tôi chẳng buồn ở lại chịu thêm những lời công kích, dứt khoát rời khỏi hiện trường.

Để tránh bị phóng viên vây kín, tôi cố ý đi đường vòng, từ cửa sau bắt xe về phòng trọ.

Trên đường về, thông báo từ Weibo cứ liên tục nhảy lên.

Tôi mở điện thoại, phát hiện trong top 10 tìm kiếm có đến 4 từ khóa liên quan đến tôi:

#MạnhViViĐạoVăn 

#MạnhViViTầnNhượcNhược 

#TầnNhượcNhượcBịÉpQuỳ 

#TầnNhượcNhượcBútDanhBóngMa

Những tài khoản marketing điên cuồng phủ nhận mọi tác phẩm tôi từng viết.

Họ khẳng định tôi ăn cắp ý tưởng của Tần Nhược Nhược, còn ép ta “bút danh bóng ma” cho mình.

Phía dưới Weibo của tôi là một biển chửi rủa.

【Thật kinh tởm, lại đi hâm mộ một con chó đạo văn.】

【Tôi xem livestream buổi họp báo rồi, Mạnh Vi Vi bị chửi tới mức không dám hé răng, cuối cùng còn ép Tần Nhược Nhược phải quỳ xuống!】

【Biết điều tự rút lui là còn may, không thì tôi cũng khiến ta thân bại danh liệt!】

【Ngay cả trai cũng đứng ra chỉ đích danh ta, Mạnh Vi Vi, ra chuyện gì thế hả?】

【Tôi thấy ta kiếm đủ rồi nên mới chuồn, ủng hộ Tần Nhược Nhược kiện đến cùng, cho ta ăn cơm tù!】

Hậu trường bình luận của tôi toàn là lời lẽ dơ bẩn.

Ngược lại, số người theo dõi Weibo của Tần Nhược Nhược thì tăng vọt, bên dưới đầy rẫy những lời viên ấm áp.

Tôi chỉ để lại một câu bình luận:

【Vậy chúc tiếp tục đăng bài mỗi ngày, hoàn thành nửa cuốn còn lại, đừng độc giả thất vọng.】

Tôi biết rõ, bản thảo dự trữ của mình chẳng còn lại bao nhiêu.

Tần Nhược Nhược quá nóng vội, sợ tôi chưa viết xong đã đăng truyện, nên dứt khoát ra tay trước.

Nhưng những tiết và chi tiết ẩn giấu mà tôi đã cài cắm từ đầu, ta hoàn toàn không thể xử lý nổi.

Vạch trần ta, chỉ là vấn đề thời gian.

Tôi trở về phòng trọ.

Căn hộ 90 mét vuông, không lớn cũng chẳng nhỏ, tôi bài trí ấm áp và gọn gàng.

Trên bức tường cũ kỹ là những bức ảnh dán thành hình trái tim.

Ảnh chụp chung của tôi và Tạ Thần.

Chỉ là—mỗi tấm đều là tôi lén chụp, rồi lặng lẽ mang đi rửa. Anh ta chưa từng đồng ý chụp ảnh chung với tôi.

Anh ta cũng không bao giờ đăng ảnh tôi lên mạng xã hội, đến ngày kỷ niệm cũng viện cớ biến mất trong lạnh lùng.

Những năm qua, tiền nhà, tiền điện nước đều do tôi chi trả. Tiền ăn uống, mua sắm, đi chơi cũng chủ yếu là tôi lo.

Tôi lập tức bất chấp cả tiền bồi thường hợp đồng, chủ đề nghị trả nhà với chủ trọ.

Đồ đạc cái nào nên vứt thì vứt, tôi thu dọn mọi thứ với tốc độ nhanh nhất có thể.

Đúng lúc tôi đang bận rộn thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi mở cửa, thấy Tạ Thần và Tần Nhược Nhược đứng trước mặt.

“Vi Vi, định chuyển nhà sao?”

Tần Nhược Nhược vừa vào đã giả vờ thân thiết nắm lấy tay tôi, tôi lạnh lùng rút tay về.

Còn Tạ Thần thì đứng đó tôi bằng ánh mắt hờ hững, sự khinh thường hiện rõ trên mặt.

“Chuyển nhà à? Theo tôi biết, ba đã mất từ lâu vì bệnh, bao năm nay cật lực viết lách chỉ để trả nợ viện phí ngày trước.”

“Căn hộ này mất hai ngàn tệ một tháng mà còn xót của, có chuyển đi thì cũng chỉ dám chuyển đến mấy chỗ nhà trọ tồi tàn thôi.”

Tôi mặt không cảm ta: “Anh muốn gì?”

Tạ Thần bằng giọng đầy ghét bỏ: “Xin lỗi Nhược Nhược, công khai thừa nhận em đạo văn.”

Lông mày tôi khẽ giật một cái.

Chương sau ai không load truyện thì copy link ra trình duyệt ngoài bật ẩn danh rồi dán link vào lại đọc giúp MÈO nheee

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...