17
Ngoại ô thành, bên dòng suối nhỏ, Tiêu Vô Hoạn rốt cuộc không gượng nữa, loạng choạng quỳ rạp xuống đất.
“Vô Danh! Ngươi sao rồi?”
Ta hoảng hốt chạy đến, quỳ xuống bên cạnh hắn.
Hắn thở dốc một hồi lâu mới ngẩng đầu ta, trong mắt ánh lên tia sáng lay lắt, giọng khản đặc mà kiên định:
“Ta biết… nhất định ngươi sẽ đến.”
Tim ta khựng lại.
Thì ra… hắn vẫn luôn chờ ta sao?
“Vì sao không từ biệt? Vì sao lặng lẽ bỏ ta mà đi?”
Giọng hắn nghẹn lại, tầng hơi nước phủ mờ đáy mắt, bờ môi cắn chặt, ánh cố chấp mà đau đớn:
“Ngươi có biết, những ngày ngươi biến mất, cổ trùng trong thân ta phát tác đến mức khiến ta quằn quại thâu đêm?
Ta không tài nào ngủ nổi…”
Ta lặng đi một lúc lâu, mới nghẹn giọng đáp:
“Vô Danh… cổ trùng ấy, từ lâu đã mất hiệu lực rồi.
Những gì ta khi ấy… đều là lừa ngươi cả…
Ngươi không nhận ra sao?
Hôm nay ngươi trọng thương như … ta chẳng cảm thấy gì cả…”
Hắn khựng lại.
Ta không dám thẳng, cũng chẳng biết hắn lúc này sẽ đối với ta thế nào.
Ta đã gạt hắn… nhiều đến như thế.
Liệu hắn có hận ta đến mức… muốn g.i.ế.c ta?
Thế ta chờ mãi, chỉ nghe thấy một tiếng nhẹ, xen lẫn cay đắng và tự giễu:
“Thì ra là .
Ta còn lo, những ngày qua ta bị thương nặng đến thế… chẳng rõ ngươi có vì đau mà c.h.ế.t đi hay không.
Quả là ta ngu ngốc…
Ta lẽ ra nên sớm biết, ngươi là kẻ chuyên lừa người mà.”
Ta ngỡ ngàng ngẩng đầu.
Hắn… lo cho ta?
Hắn… vẫn để tâm đến ta?
Còn chưa kịp hỏi gì, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Tôn thượng!”
Là thuộc hạ của hắn.
Ta sực nhớ ra chuyện chính, vội nắm lấy tay hắn, khẩn cầu:
“Đừng g.i.ế.c người vô tội nữa, không?
Ngươi vốn chẳng phải người như thế… là do ma đằng?
Vô Danh, đừng để thứ tà vật đó thao túng tâm trí, chớ để bản thân sa vào hối hận cả đời!”
Tiêu Vô Hoạn khẽ lạnh, rút vật kia ra từ tay áo:
“Ngươi … là thứ này sao?”
Thứ đó uốn lượn trong lòng bàn tay hắn, phát ra tiếng rít khàn khàn, khiến người nghe lạnh sống lưng:
“Con mẹ nó, ông đây chỉ hơi… không đẹp trai cho lắm thôi!
Vì sao ai cũng bảo ông là tà vật nước dân hả?
Mấy tên người xấu trước kia chuyện đồi bại, lại còn đổ hết lên đầu ông, khiến ông bị chửi suốt mấy trăm năm!
Cực kỳ ấm ức đó biết không!”
Ta ngồi phệt xuống đất, há miệng cứng họng:
“Nó… biết chuyện thật sao?”
Bấy lâu nay thiên hạ đều đồn rằng ma đằng là vật chí tà, ai dính vào sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Nào ngờ… toàn là chuyện thêu dệt?
18
Sự thực dần sáng tỏ.
Ma đằng chẳng phải tà vật, chuyện tế m.á.u một ngàn người cũng là lời đồn thất thiệt.
Một ngàn người ấy, từ đầu đến cuối đều nuôi nấng chu toàn, chưa từng bị hắn tổn .
Hắn bắt họ, chẳng qua là để ép Đại Lý lui binh, lập Đại Mạc.
Trước ngày thành hôn, mục tiêu đã đạt.
Quân tinh nhuệ đã chiếm vương đình, chỉ chờ hắn trở về tiếp quản.
Hắn chậm trễ khởi hành…
Chỉ vì muốn chờ ta.
Ta hỏi khẽ:
“Vì sao ngươi biết… ta nhất định sẽ tới?”
Hắn nhếch môi, khinh bạc:
[ – .]
“Ngày nào ngươi cũng bắt ta sinh hài tử, nay nghe ta sắp cưới người khác, ngươi sao có thể ngồi yên?”
…Hóa ra là khích tướng.
Từ trong thành vọng ra tiếng hoan hô vang trời.
Ta ngoảnh đầu về hướng đó—chắc là Lưu Hồng Nguyệt đã cứu những người bị bắt.
“Ngươi muốn theo bọn họ, hay theo ta về vương đô, tùy ngươi.”
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lạnh mặt quay đi:
“Thôi, đừng nữa.
Ta giờ đã mang danh Ma Tôn, thiên hạ chẳng dung thứ.
Ngươi… nên đi đi.”
Ta vừa định mở miệng, một thuộc hạ bên cạnh đã nhịn không , thốt lên:
“Tôn thượng, người gì ? Rõ ràng luôn mong nhớ Kim nương, chờ đợi nàng biết bao lâu, nay nàng đến rồi, lại muốn đuổi đi? Vậy là sao?”
Tiêu Vô Hoạn trầm giọng:
“Câm miệng! Ngươi cũng dám xen vào chuyện của ta?”
Tên kia vẫn cố chấp:
“Không không ! Năm xưa người tự tay bày mưu hạ bệ tên Lý công tử, sai ta phóng hỏa Tướng phủ… rõ ràng là để xả giận thay Kim nương! Cớ gì lại chẳng cho nàng biết một lời…”
“Tiêu Hàn! Ngươi chán sống rồi?”
Tiếng quát sắc lạnh vang lên, cắt ngang mọi lời.
Còn ta, chỉ đứng lặng như hóa đá.
Thì ra chuyện Lý gia, Cố gia… đều do hắn âm thầm ra tay.
Vì ta…
Hoàng hôn phủ dần, bóng cây che khuất một nửa khuôn mặt hắn.
Ta không rõ biểu cảm, chỉ nghe hắn lặng lẽ :
“Đừng nghe hắn linh tinh.
Ngươi muốn đi đâu, đều do ngươi quyết định.
Ta…”
Chưa dứt lời, ta đã lao đến ôm chặt lấy hắn:
“Vương đô có nghèo không?”
Hắn sững lại.
Ta chôn mặt nơi lồng n.g.ự.c hắn, thì thầm:
“Nếu ta mở tiệm buôn bán ở đó… liệu có sống nổi không?”
Gió lay cành lá.
Tiếng xào xạc như khúc nhạc êm đềm của trời đất.
Một hồi lâu sau, bàn tay hắn nhẹ đặt lên lưng ta.
Thanh âm trầm thấp vang lên:
“Chỉ cần ngươi nguyện đến… núi vàng núi bạc cũng sẽ có.”
Sau khi tiếp quản vương đô, Tiêu Vô Hoạn chủ nghị hòa cùng triều đình Đại Lý.
Hoàng tộc còn sót lại của Đại Mạc hồi hương, chiến sự kết thúc, thiên hạ tạm thời thái bình.
Ta lúc ấy mới có thể thở phào.
Hóa ra… kết cục, dù tưởng như định sẵn… vẫn có thể thay đổi.
———————–
Vài ngày sau, ta và Tiêu Vô Hoạn thành thân.
Hắn bế ta bước vào tân phòng, mà suýt nữa ta bị… vàng trong phòng lóa cả mắt.
“Trời ơi! Ở đâu ra nhiều vàng thế này?”
Hắn đáp:
“Ta từng rồi, chỉ cần ngươi chịu đến… thì núi vàng núi bạc, ta đều có thể dâng lên.”
Quả nhiên, hắn không hề suông.
Màn trướng đỏ rủ xuống, ánh trăng treo cao.
Ta ghì chặt lấy hắn, vành mắt nóng bừng.
Ta đây… cuối cùng cũng có một mái nhà rồi.
——————-
Giới thiệu truyện: Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc, Đêm Nào Nam Chính Cũng Muốn Giết Ta
Ta xuyên thành nữ phụ ác độc.
Thế … lại thành thân với nam chính.
Đêm tân hôn ấy, theo nguyên tác, ta sẽ phải c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của hắn.
Nào ngờ sau cơn say tỉnh lại, ta chẳng những chưa chết, mà còn… cùng hắn viên phòng!
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi đêm hắn đều như sói đói vồ lấy ta.
Ta chịu chẳng nổi nữa, bèn tự tay đưa d.a.o tới trước mặt hắn:
“Phu quân, hay là… chàng cứ g.i.ế.c thiếp đi cho xong!”
Bạn thấy sao?