14
Đường xa mỏi mệt, đêm ấy chúng ta dừng chân nơi một hang núi, nhóm lửa nghỉ ngơi.
Lưu Hồng Nguyệt vừa nướng cá, vừa chậm rãi kể cho ta nghe những chuyện xảy ra suốt tháng qua.
Lúc ấy, ta mới hay, Tiêu Vô Hoạn đã đoạt một gốc ma đằng, nhờ đó thực lực tăng tiến vượt bậc.
Nàng :
“Đó là tà vật chí cực trong thiên hạ. Ai chạm vào tất dễ bị ma ý quấy nhiễu, tâm trí biến đổi, trở nên hiếu sát tàn độc.
Ma tử vốn đã hung tàn, nay lại thêm ma đằng phụ thể, sợ là khó lòng chế ngự.”
Ta khẽ đáp:
“Vậy sao…”
Hóa ra, Tiêu Vô Hoạn giờ đã chẳng còn là Vô Danh mà ta từng quen biết.
Không khí chợt lặng đi, Từ Thanh Phong – kẻ vẫn im lặng từ đầu – bỗng nhẹ giọng cất lời:
“Trước khi rời kinh, ta từng nghe rằng… Tiêu Vô Hoạn lật tung cả kinh thành, suốt một tháng chỉ để tìm một nữ tử.
Chỉ là… chẳng ai biết nữ tử ấy là ai.”
Mi mắt ta khẽ run. Là ta sao?
Thì ra, sau khi ta rời đi… hắn vẫn tìm ta ư?
Một thoáng mừng rỡ trỗi dậy trong lòng, rất nhanh bị dập tắt.
Hắn tìm ta… chỉ vì vẫn chưa biết cổ thuật Song Song Hoàn đã hết hiệu lực, muốn bắt ta giải cổ mà thôi.
Nếu biết ta bỏ trốn, e rằng hắn sẽ giận đến phát cuồng, hận không thể róc da lóc thịt ta.
Ta khổ, ngẩng đầu lên, mới thấy sắc mặt Lưu Hồng Nguyệt có phần âm trầm, phảng phất vẻ giận hờn.
Chưa cần đoán, loạt đạn mạc đã hiện lên, giúp ta giải đáp:
【Không chịu nổi nữa rồi! Hai người này bao giờ mới chịu lành?】
【Nam chính đúng là cứng đầu! Cứng thêm nữa thì mất thê tử như chơi!】
【Chỉ là muốn xác nhận cảm thôi mà! Cớ sao không chủ ?】
Ta khẽ hít sâu một hơi, lên tiếng:
“Lưu nương, Từ công tử… hai người có phải đang giận nhau không?”
Hai người đồng thời ngẩng lên, rõ ràng có chút lúng túng.
Từ Thanh Phong vội vàng phủ nhận:
“Không… không hề.”
Lưu Hồng Nguyệt nhạt, đảo mắt:
“Ta thì có gì đáng giận hắn chứ.”
Ta mỉm :
“Nếu đã thương nhau, chi bằng nên sớm hóa giải hiểu lầm, chớ để ngày càng xa cách.”
Hai người lại ngẩn ra, chẳng thành lời.
Từ Thanh Phong xua tay:
“Kim nương hiểu lầm rồi. Ta và Hồng Nguyệt… chỉ là bằng hữu.”
Lưu Hồng Nguyệt thoáng hiện vẻ buồn nơi đáy mắt, rồi bật lạnh:
“Chỉ là bằng hữu, thì có gì để giận?”
Ta chen lời:
“Hắn gạt đấy. Trong lòng hắn, đâu chỉ là bằng hữu.”
Lưu Hồng Nguyệt thoáng sững lại:
“Sao ngươi biết?”
Ta ngẩng đạn mạc, vừa đọc vừa :
“Hắn thích ngươi, không dám .
Chỉ dám lặng lẽ dõi theo từ phía sau, sợ ngươi thấy mặt tối của hắn nên chẳng dám tiến tới gần.”
Từ Thanh Phong đỏ mặt tía tai:
“Cô nương… đừng bậy!”
Ta tiếp lời như không:
“Hắn tự ti. Cho rằng mình như chuột sống nơi cống ngầm, còn ngươi là ánh dương trên cao.”
“Kim nương! Xin dừng lời!”
“Hắn miệng bảo không có tà niệm, nửa đêm nghĩ đến ngươi… quần còn muốn rách…”
Ta nghẹn họng, ngừng lại ngay.
Không lẽ… đạn mạc thật?
Ta chầm chậm liếc sang Từ Thanh Phong.
Khuôn mặt hắn đã đỏ bừng như tôm luộc, cuống quýt xách kiếm bỏ chạy.
Lưu Hồng Nguyệt kinh ngạc ta:
“Ngươi thật sự… biết hắn đang nghĩ gì?”
Ta lấp liếm:
“Ta buôn bán quen đoán lòng người, biết chút ít mà thôi.”
Nàng còn chưa hoàn hồn, đã vội vã đuổi theo.
Bên đống lửa, chỉ còn ta và Thiết Trụ.
Ta theo bóng họ xa dần, bất giác cảm thán — hai người ấy vốn là định mệnh của nhau.
Thật tốt.
15
Lần sau gặp lại, là sáng sớm hôm sau.
[ – .]
Sắc mặt Lưu Hồng Nguyệt rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Còn Từ Thanh Phong, chẳng khác gì thỏ con mắc cỡ, hễ gặp nàng là đỏ mặt như rượu chát.
Đạn mạc bên tai lẩm bẩm:
【“Sự kiện hậu sự”? “Cảm giác chồng tương lai”?】
Ta nghe không hiểu, chỉ đoán rằng tối qua hẳn có chuyện gì đó xảy ra.
Chúng ta thu dọn hành lý, cùng nhau tiến vào thành.
Lưu Hồng Nguyệt định chia tay, quay về kinh.
Nào ngờ đi ngang trà quán, bỗng nghe có người than thở:
“Thật đáng thương cho nương kia, sắp bị gả cho Ma Tôn Tiêu Vô Hoạn, chẳng biết đời này sẽ chịu khổ đến đâu…”
Ta sững sờ.
Tiêu Vô Hoạn… sắp thành thân?
Lưu Hồng Nguyệt biến sắc, vội tiến đến hỏi:
“Các hạ gì? Ai gả cho Tiêu Vô Hoạn?”
Người kia đáp:
“Các vị chưa biết sao? Hôm qua truyền tin ra rồi—nửa tháng nữa, Ma Tôn thành thân.
Nghe đâu hắn còn , ngày đó sẽ dùng m.á.u nghìn dân Lý triều để tế Tiêu thị nhất tộc.”
Ta như không thể tin vào tai mình.
“Sao có thể? Tiêu thị bị tru diệt, liên quan gì đến dân thường?”
Hắn từng hứa—chỉ g.i.ế.c kẻ đáng .
“Chắc là do ma đằng! Nó đã nuốt chửng tâm trí hắn rồi!”
Lưu Hồng Nguyệt nghiến răng:
“Không thể để hắn ! Ta phải ngăn hắn!”
Ta chộp lấy tay nàng:
“Lưu nương, dẫn ta theo.”
Nàng do dự:
“Ngươi yếu nhược thế này, đi theo chỉ sợ…”
Ta khẽ mỉm :
“Người mà Tiêu Vô Hoạn tìm kiếm suốt bấy lâu… chính là ta.”
Gió khẽ thổi, cành liễu bên đường lay như lời than thở.
Ta :
“Hãy để ta đi.
Có lẽ… ta vẫn có thể cứu hắn một lần cuối.”
16
Chúng ta phi ngựa ngày đêm, kịp trở về kinh thành trước ngày thành hôn.
Ta lẻn vào phòng trang điểm, đánh ngất tân nương, thay hỉ phục, rồi trùm khăn che mặt.
Đây là kế hoạch đã bàn trước—ta vào vai tân nương, kéo dài thời gian, để Lưu Hồng Nguyệt cứu những người bị bắt.
Một nén nhang sau, kiệu hoa đến.
Ta dìu xuống, từng bước tiến vào đại điện.
Trên bậc cao kia, Tiêu Vô Hoạn đứng sừng sững trong trang phục hắc y, chẳng hề thay hỉ phục, cũng không một lời.
Có người nhắc nhở:
“Giờ lành đã đến, nên hành lễ.”
Hắn lạnh giọng:
“Không vội. Chờ thêm chút nữa.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Hắn đang chờ ai?
Mặt trời dần ngả tây, gió thổi phần phật.
Mà hắn vẫn bất .
Cuối cùng, một thị vệ thấp giọng:
“Tôn thượng… e rằng nàng ấy… sẽ không đến.”
Tiêu Vô Hoạn siết chặt tay:
“Nàng ấy sẽ tới.”
“Nhưng mà—”
“Câm miệng! Nếu nàng không đến, thì ta chờ mãi mãi cũng !”
“Nàng” ấy… là ai?
Ngay khi ta còn đang ngơ ngác, một tiếng quát lớn vang lên:
“Ma Tôn! Nạp mạng đi!”
Lưu Hồng Nguyệt xuất hiện, dẫn theo một đội tu sĩ ào vào.
Tiêu Vô Hoạn lập tức vung tay, triệu ra ma đằng. Luồng sát khí dữ dội đến nghẹt thở.
Ta lập tức giật khăn che đầu, hét lớn:
“Vô Danh! Dừng tay!”
Hắn như bị sét đánh, ma đằng khựng lại giữa không trung, ánh mắt hoảng loạn về phía ta.
Ngay khoảnh khắc ấy—
Một mũi tên b.ắ.n ra từ góc tối, xuyên qua vai hắn.
Hắn khẽ rên, rút mũi tên, m.á.u tuôn như suối.
Không một lời, liền ôm lấy ta, xoay người bỏ chạy…
Bạn thấy sao?