Vả Mặt Vị Hôn [...] – Chương 9

9

, ta :

“Chú Hoắc, sang năm con sẽ tốt nghiệp, thành tích ở trường Thương mại rất tốt, sau này có thể vào công ty giúp đỡ và Cảnh Sâm, xin đừng đuổi con đi không?”

Lời này vừa ra, các vị khách đều gật đầu.

“Chương trình học ở trường Thương mại rất khó, ấy có thể xuất sắc như , quả thật rất giỏi.”

“Những sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường Thương mại trước đây, ra trường ai mà chẳng là tinh trong từng ngành nghề, năng lực nổi bật, nếu có sự hỗ trợ này cũng không tệ.”

“Quan trọng là người nhà, dùng mới yên tâm.”

“So sánh ra, thiên kim nhà họ Thẩm có vẻ hơi tầm thường.”

“Nghe ông Thẩm có ý định bồi dưỡng cháu duy nhất này, Thẩm gia rộng lớn như mà thực sự rơi vào tay ta, tôi xem cũng chẳng mấy năm nữa đâu.”

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt chờ xem kịch vui.

Đúng lúc này, không biết ai đó hét lên:

“Ê, website chính thức của trường Thương mại cập nhật rồi, điểm thi ra rồi kìa.”

Mắt Bạch Nghệ Nhu lập tức sáng rực lên!

Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra xem điểm, sau khi rõ thứ hạng, liền vui mừng đưa điện thoại cho cha Hoắc xem:

“Chú Hoắc xem, lần này con thi hạng sáu toàn khối!”

Bố Hoắc thấy , bắt đầu d.a.o .

Lúc này, Hoắc Cảnh Sâm cũng tra điểm.

Hắn ta hơi nhíu mày, một lúc sau mới giãn ra:

“Hạng nhì, lần này tôi thi không tốt lắm, cũng có thể hiểu , cộng với điểm học phần thường xuyên, chắc vẫn đứng đầu. Bố, xem ở thành tích của con và Nghệ Nhu, bố hãy đồng ý cầu của con, đừng để ấy đi.”

Thêm vào đó, các vị khách cũng khen ngợi:

“Hai sinh viên ưu tú của trường Thương mại hỗ trợ, Hoắc gia thật là có phúc.”

“Xem ra tập đoàn Hoắc thị sau này sẽ càng phát triển hơn nữa.”

“Mong rằng giám đốc Hoắc sẽ cho người trẻ tuổi thêm cơ hội.”

“Đúng , Thẩm, người không thể quá bá đạo, chẳng lẽ chỉ vì lợi ích cá nhân của mà chôn vùi một ưu tú như sao?”

“Nói đi cũng phải lại, Thẩm, nếu tôi nhớ không nhầm, học kỳ này cũng học ở trường Thương mại phải không? Sao không xem điểm?”

“Chẳng lẽ… không dám xem sao?”

“Tôi nghe con trai tôi , học kỳ này Thẩm có 0 điểm học phần.”

“Chẳng lẽ Thẩm sắp trở thành người đầu tiên trong giới chúng ta bị trường Thương mại đuổi học sao?”

Tôi lạnh lùng quanh mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt cha Hoắc.

Vẻ mặt trách móc của ông ta vừa rồi đã hoàn toàn d.a.o , xem ra là không định để Bạch Nghệ Nhu đi nữa rồi.

Hơn nữa, ánh mắt ông ta tôi cũng không còn cung kính như vừa rồi nữa, thậm chí còn có chút khinh thường.

Tôi nhếch mép, khẩy.

Đúng lúc này, cửa phòng tiệc mở ra, ông nội chống gậy từ từ bước vào.

Tôi vội vàng bước tới đỡ ông nội.

Ai tôi không xem điểm?

Tôi chỉ đang đợi ông nội thôi.

Tôi dìu ông nội, quay đầu lạnh :

“Nếu mọi người đã tò mò như , thì cứ xem đi, tôi xin trước…”

Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Cô lại muốn giở trò gì nữa đây?”

Tôi phớt lờ hắn, chỉ :

“Mấy năm qua, cha tôi lấy danh nghĩa liên hôn, ngấm ngầm cung cấp không biết bao nhiêu tài nguyên cho nhà họ Hoắc, Hoắc Cảnh Sâm lại đối xử với tôi tệ bạc, nhiều lần đẩy tôi vào nước sôi lửa bỏng, thậm chí còn có ý đồ chiếm đoạt tài sản của nhà họ Thẩm. Còn Bạch Nghệ Nhu, thân là con nuôi nhà họ Hoắc, rõ ràng biết Hoắc Cảnh Sâm đã đính hôn với tôi mà vẫn cứ lén lút qua lại với hắn ta, hôm nay còn cố bẩn váy của tôi. Còn cả bác Hoắc nữa, nghe thì hay lắm, gọi là bác, thực chất cũng chỉ là một con sói mắt trắng muốn gặm nhấm nhà họ Thẩm mà thôi. Còn những vị đang ngồi đây, ai ai cũng xấu sau lưng tôi. Vậy nên, tôi xin trước.”

“Sau hôm nay, nhà họ Thẩm gì, có gánh nổi hậu quả hay không, đều là do số phận của các vị cả, mong là đừng trách tôi. À, mà trách cũng chẳng sao, tôi ăn ngon ngủ yên là rồi.”

Nói xong, tôi lấy điện thoại ra, quay sang với ông nội:

“Ông ơi, tra điểm đi ạ. Chỉ cần cháu có điểm tốt, sau này vào công ty giúp ông, nhất định sẽ bịt miệng đám người đó.”

Ông nội gật đầu hài lòng.

Những người khác thì sắc mặt mỗi người một vẻ.

Nhà họ Hoắc mặt mày tái mét.

Hoắc Cảnh Sâm nắm chặt hai tay.

Không, không thể nào.

Thẩm Chỉ Ngưng chỉ đang mạnh miệng thôi.

Cô ta ngu ngốc như thế.

Làm sao mà có thể đạt điểm cao ?

Chỉ những người ưu tú như hắn mới xứng đáng đứng đầu.

Thẩm Chỉ Ngưng tuyệt đối không thể nào giỏi hơn hắn!

Bạch Nghệ Nhu cũng mặt mày tái nhợt, thầm cầu nguyện trong lòng.

Điểm của Thẩm Chỉ Ngưng nhất định phải thấp hơn ta.

Nếu không, ta thật sự chỉ có thể cút khỏi nhà họ Hoắc.

Xấu mặt mà quay về quê.

Giữa những gương mặt khó coi của mọi người.

Tôi mở trang web, nhập số báo danh.

Chốc lát sau, giao diện chuyển hướng.

Tôi thứ hạng kia, thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, chìa điện thoại ra trước mặt mọi người.

“Thấy chưa, thủ khoa đấy, ai bảo Thẩm Chỉ Ngưng là đồ ngu? Kém hơn Hoắc Cảnh Sâm? Thậm chí còn không bằng Bạch Nghệ Nhu? Tôi, Thẩm Chỉ Ngưng, không hề thua kém bất cứ ai!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...