Vả Mặt Vị Hôn [...] – Chương 6

6

12

Không lâu sau, ta đã tìm đến tôi.

Cô ta cắn môi, vẻ mặt uất ức, đau khổ :

“Thẩm Chỉ Ngưng, tôi biết vì sự tồn tại của tôi nên mới giận dỗi Cảnh Sâm, chúng tôi không phải loại quan hệ mà nghĩ đâu. Hơn nữa Cảnh Sâm dự định tốt nghiệp xong sẽ ở lại công ty, còn tôi định ra nước ngoài du học, chỉ là còn thiếu một ít tiền thôi.”

Tôi: “Ồ.”

Bạch Nghệ Nhu nghẹn lời, thầm mắng tôi trong lòng:

【Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, tôi đã ám chỉ rõ ràng như rồi mà ta vẫn không hiểu sao?】

Thế là ta đành phải thẳng:

“Vậy nên chỉ cần chịu đưa tiền cho tôi, cho tôi ra nước ngoài du học, đợi tôi đi rồi, Cảnh Sâm chắc chắn sẽ dồn hết tâm trí vào . Tôi tuyệt đối không có ý định hoại cảm của hai người.”

Tuy .

Nhưng với sự hiểu biết của ta về Hoắc Cảnh Sâm.

Người này tính cách cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi.

Cho dù ta có ra nước ngoài du học.

Hắn ta chắc chắn cũng sẽ chờ ta ba năm.

Cô ta không hề lo lắng hắn ta sẽ Thẩm Chỉ Ngưng.

Tôi ngẩng đầu lên khỏi biển kiến thức, ta với vẻ mặt nửa nửa không:

“Vậy là định bán Hoắc Cảnh Sâm cho tôi? Hắn ta là vật sở hữu riêng của à? Hay là định từ bỏ lòng tự trọng cao cả của mình rồi?”

Mặt Bạch Nghệ Nhu đỏ bừng.

“Cô bậy gì , rõ ràng tôi đang nghĩ cho , đề nghị này có lợi cho cả và tôi. Tôi không muốn dựa dẫm vào nhà họ Hoắc, cũng không có ý định tranh giành đàn ông với , sao có thể coi thường người khác như ?”

Tôi khịt mũi :

“Cho dù có coi Hoắc Cảnh Sâm như súc vật bán cho tôi, hắn ta cũng không đáng giá để tôi bỏ tiền cho ra nước ngoài du học. Nếu thật sự tự trọng như thì tự mình kiếm tiền đi!”

Bạch Nghệ Nhu sốt ruột:

“Thẩm Chỉ Ngưng, tôi đang cho cơ hội đấy. Tôi và Cảnh Sâm đều là sinh viên giỏi của trường Thương mại, về kinh doanh quản lý thì hơn không biết bao nhiêu lần. Cô cho tôi ra nước ngoài, vừa có thể kết giao với tôi, vừa có thể nhân cơ hội vun đắp cảm với Cảnh Sâm, một mũi tên trúng hai đích, chỉ có kẻ ngu ngốc như mới không biết tính toán! Thiển cận!”

“Kết giao?”

Tôi ta từ trên xuống dưới:

“Người như , nhà họ Thẩm mỗi năm không biết tài trợ cho bao nhiêu, là cái thá gì mà đòi kết giao. Một con đỉa bám vào nhà họ Hoắc, một con đỉa muốn bám vào nhà họ Thẩm, và Hoắc Cảnh Sâm đúng là trời sinh một cặp, khóa chặt vào nhau đi, đừng ra ngoài người nữa.”

Nghe , ánh mắt Bạch Nghệ Nhu dần trở nên âm trầm:

“Cô giàu như , lấy vài chục triệu ra cho tôi thì sao? Chỉ vì chút tiền ấy mà đắc tội với tôi, thậm chí đắc tội với Cảnh Sâm, không sợ tôi xấu trước mặt ấy, khiến ấy cả đời này không thích sao?”

Tôi xua tay như đuổi ruồi: “Cút nhanh đi.”

Bạch Nghệ Nhu nghiến răng.

Đúng lúc này, ánh mắt ta đột nhiên thay đổi.

Sau đó, trước sự kinh ngạc của tôi, ta tự tát mạnh vào mặt mình một cái, rồi ngã ngồi xuống đất.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giây tiếp theo, tôi bị Hoắc Cảnh Sâm đẩy mạnh ra.

“Thẩm Chỉ Ngưng, đồ độc ác!”

13

Bạch Nghệ Nhu quả không hổ danh là nữ chính ngôn .

Thủ đoạn vu oan giá họa cẩu huyết như , chỉ có trong tiểu thuyết mới thấy .

Hoắc Cảnh Sâm đau lòng nâng mặt ta lên, quay sang mắng tôi:

“Cô nhất định phải tuyệt như sao? Hôm qua ba vừa gọi điện cho tôi, tôi đang định cho thêm một cơ hội, hôm nay lại bắt nạt Nghệ Nhu. Tôi thấy thật sự không muốn bước chân vào cửa nhà họ Hoắc rồi!”

Bạch Nghệ Nhu kéo tay áo hắn ta, vẻ mặt đáng thương :

“Cô Thẩm cũng là có ý tốt, muốn cho em năm mươi triệu, để em ra nước ngoài du học.”

“Cho em ra nước ngoài cái gì, ta chỉ muốn đuổi em đi khỏi , để độc chiếm thôi!”

“Em không đồng ý, cho dù em muốn ra nước ngoài, cũng sẽ dựa vào nỗ lực của bản thân. Lòng tự trọng của em không cho phép em nhận sự bố thí của bất kỳ ai. Cô Thẩm tức giận quá nên mới xảy ra xô xát với em.”

Hoắc Cảnh Sâm tức đến đỏ cả mắt:

“Nghệ Nhu, em là có phẩm chất cao quý nhất mà từng gặp, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bắt nạt em nữa.”

Nói xong, hắn ta vênh váo ra lệnh cho tôi:

“Mau xin lỗi Nghệ Nhu!”

Tôi lạnh một tiếng.

Dưới ánh mắt của hai người, tôi bước đến trước mặt Bạch Nghệ Nhu.

Ngay khi ta nghĩ rằng tôi vì muốn lấy lòng Hoắc Cảnh Sâm nên phải cúi đầu xin lỗi ta.

Tôi đột nhiên giơ tay lên, “bốp bốp” hai cái tát giáng thẳng vào mặt ta.

Lực đạo mạnh đến mức tay tôi tê dại.

Mặt Bạch Nghệ Nhu cũng sưng vù lên.

Hai người đứng hình tại chỗ.

Một lúc sau, Bạch Nghệ Nhu hét lên:

“Thẩm Chỉ Ngưng, đồ tiện nhân, cái gì !”

Tôi xoa xoa bàn tay tê dại:

“Không phải tôi bắt nạt sao? Đã nhận tội rồi thì phải diễn cho tròn vai chứ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...