06
Nhìn thấy họ, vẻ mặt phẫn nộ của Bạch Nghệ Nhu biến mất không còn tăm hơi.
Cô ta lùi lại hai bước, tỏ vẻ yếu đuối: “Tôi tưởng cây bút đó là do các cướp nên mới giật lại, ai ngờ lỡ tay hỏng!”
Một nữ sinh lập tức nổi giận: “Cô tưởng? Cô tưởng mình là Ngọc Hoàng Thượng Đế chắc? Cứ thích đổ lỗi rồi hỏng đồ của người khác. Đó là đồ bố tôi mua từ Paris về đấy, giá trị hơn ba trăm nghìn tệ, không đền thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Nói xong, họ xông lên kéo Bạch Nghệ Nhu.
Nhìn cảnh này, tôi bỗng hiểu ra.
Là nữ chính ngôn , Bạch Nghệ Nhu rất thích lấy danh nghĩa công bằng để lo chuyện bao đồng ở trường.
Nhưng nơi này toàn là con cháu nhà giàu.
Cô ta liên tục gặp phải bức tường, rơi vào huống nguy hiểm, sau đó Hoắc Cảnh Sâm hùng cứu mỹ nhân, cảm hai người ngày càng sâu đậm.
Quả nhiên.
Ngay sau đó, cửa lớp học bị đạp tung.
Hoắc Cảnh Sâm đẩy mạnh đám nữ sinh ra, che chở Bạch Nghệ Nhu vào lòng.
Rồi chỉ thẳng vào mặt tôi, quát lớn: “Thẩm Chỉ Ngưng, tôi đã đồng ý đính hôn với rồi, sao còn bắt nạt Nghệ Nhu! Nếu để tôi thấy xúi giục người khác bắt nạt Nghệ Nhu nữa, đừng trách tôi hủy hôn!”
Tôi: ?
Đúng là họa từ trên trời rơi xuống.
Bạch Nghệ Nhu lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Cảnh Sâm, đừng giận, Thẩm coi trọng như , Thẩm Chỉ Ngưng lại thích thế, hai người nhất định phải hạnh phúc bên nhau.”
Hoắc Cảnh Sâm ta say đắm: “Thế thì đã sao? Cô ta bắt nạt em chính là đối đầu với , tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ức h.i.ế.p em!”
Nhìn cảnh hai người thâm nhau, tôi chỉ thấy chướng mắt.
Thế là, tôi thở dài, cắt ngang họ: “Vậy thì, Hoắc Cảnh Sâm, hôn ước của chúng ta hủy bỏ nhé.”
“Cái gì?”
Hoắc Cảnh Sâm tôi không thể tin nổi.
Tôi lại lặp lại một lần nữa.
Anh ta cau mày.
Một lúc sau, lại lạnh.
Phải rồi, đây chỉ là một chiêu trò muốn lui để tiến, thu hút sự ý của ta mà thôi.
Chưa kể bố tôi coi trọng ta đến mức nào, cứ như thể con rể tương lai không phải ta thì không .
Còn tôi, đã từng nhiều lần vì ta mà tặng không biết bao nhiêu hợp đồng trị giá hàng tỷ tệ.
Làm sao tôi có thể cam lòng rời xa ta?
Bây giờ mấy câu giận dỗi.
Sau này hối hận, chẳng phải lại như con ch.ó mà cầu xin quay lại sao?
Thế là Hoắc Cảnh Sâm không thèm tôi nữa.
Anh ta nắm tay Bạch Nghệ Nhu, lạnh lùng : “Nếu không chấp nhận Nghệ Nhu, hôn ước của chúng ta đến đây là kết thúc. Cuối tuần tôi sẽ đến nhà họ Thẩm thăm hỏi Thẩm.”
07
Hoắc Cảnh Sâm như thể ta mới là người chủ đá tôi .
Tôi nhún vai thờ ơ.
Cuối tuần, tôi dậy từ rất sớm.
Sợ bỏ lỡ khoảnh khắc Hoắc Cảnh Sâm đến hủy hôn.
Sau khi học xong hai tiết học riêng, tôi nghe thấy tiếng dưới lầu.
Tôi mở cửa phòng, thấy bố tôi và Hoắc Cảnh Sâm đang vừa đi vừa vừa bước vào.
Vừa thấy tôi, nụ của hai người lập tức biến mất.
Hoắc Cảnh Sâm : “Chú Thẩm, cháu không đâu, hôm nay cháu đến đây là để hủy hôn với Thẩm Chỉ Ngưng. Nhà họ Hoắc tuy không bằng nhà họ Thẩm, cháu, Hoắc Cảnh Sâm, cũng tuyệt đối không cưới một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, chẳng có chút ưu điểm nào.”
Bố tôi trừ với ta, rồi quay sang tôi với vẻ mặt âm trầm: “Thẩm Chỉ Ngưng, con lại chuyện gì đại nghịch bất đạo nữa rồi? Mau xuống xin lỗi Cảnh Sâm ngay.”
Tôi ngáp một cái, chậm rãi xuống lầu, rót cho mình một cốc sữa.
Đợi tôi thong thả uống xong, sự kiên nhẫn của hai người cũng đã cạn.
“Thẩm Chỉ Ngưng, con có thái độ gì ! Bố đang chuyện với con đấy! Nghe vì muốn Bạch Nghệ Nhu xấu hổ mà con còn đuổi theo đến tận trường của Cảnh Sâm. Với cái tính từ nhỏ đến lớn không chịu học hành của con, đến trường Thương mại gì, mau thôi học đi!”
Tôi lau miệng, chậm rãi : “Học thì không thể thôi , hôn ước này thì có thể hủy.”
Nghe , Hoắc Cảnh Sâm lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế sofa: “Chú Thẩm, cũng thấy thái độ của ta rồi đấy. Nếu đã , cháu không còn gì để . Cháu, Hoắc Cảnh Sâm, cũng có lòng tự trọng của mình, sự sỉ nhục hôm nay, cháu sẽ ghi nhớ.”
Nói xong, ta định bỏ đi.
Bố tôi vội vàng ngăn lại, nịnh nọt : “Cảnh Sâm, con bé chỉ là ghen tị vì thấy con và Bạch Nghệ Nhu thân thiết thôi, con dỗ dành vài câu là rồi. Hơn nữa, công ty to lớn như của nhà họ Thẩm, sau này còn phải nhờ con điều hành, Thẩm Chỉ Ngưng thì biết gì chứ, chỉ là một đứa ăn chơi trác táng, con đừng chấp nhặt với nó, nể mặt Thẩm, đừng hủy hôn nữa.”
Ông ấy ra sức nháy mắt với Hoắc Cảnh Sâm.
Nhìn cảnh này, tôi chỉ thấy buồn .
Ông ấy sốt sắng như , là sợ tôi không gả cho Hoắc Cảnh Sâm, hay là sợ nhà họ Thẩm không rơi vào tay Hoắc Cảnh Sâm?
Không cần cũng biết.
Nghe , Hoắc Cảnh Sâm lạnh.
Đương nhiên ta không muốn từ bỏ nhà họ Thẩm.
Nhưng ta cũng tuyệt đối không để tôi nắm thóp.
Anh ta đang định giá.
Ngay sau đó, tôi gọi điện thoại cho bảo vệ: “Bố, nếu bố muốn liên hôn với nhà họ Hoắc đến , thì bố tự gả cho Hoắc Cảnh Sâm đi. Chuyện hủy hôn xem ra bố không chủ , con chỉ có thể nhờ ông nội ra mặt thôi. Biệt thự này là do ông nội tặng cho con, con là chủ nhân ở đây, các người ảnh hưởng đến tâm trạng của con, con mời các người cút, không có vấn đề gì chứ?”
Vừa dứt lời, hai bảo vệ từ ngoài xông vào.
“Đại tiểu thư.”
Tôi chỉ vào hai người đàn ông đang há hốc mồm, không thể tin nổi: “Ném bọn họ ra ngoài cho tôi, vĩnh viễn đưa vào danh sách đen cấm lui tới biệt thự.”
Bạn thấy sao?