Vả Mặt Vị Hôn [...] – Chương 1

1

Nhà họ Hoắc nhận nuôi một đứa con mồ côi, vừa đến đã gào lên với tôi:

“Tôi không giống mấy người sinh ra đã ngậm thìa vàng như các người.”

Cô ta tự cho mình thanh cao, ở trường quý tộc đắc tội hết thảy mọi người.

Đối tượng đính hôn của tôi, Hoắc Cảnh Sâm, lại chất vấn tôi:

“Sao em không thể chấp nhận Nghệ Nhu? Hay là chúng ta hủy hôn ước đi.”

Anh ta tưởng tôi không thể sống thiếu ta chắc?

Mà không biết trò chơi hào môn trao đổi lợi ích này,

Từ lúc ta và Bạch Nghệ Nhu đứng cùng một phe thì đã out rồi.

01

Trong bữa tiệc tối xa hoa, chén rượu chạm nhau chan chát.

Mọi người đều ăn vận lộng lẫy.

Chỉ có một mặc quần bò và áo sơ mi bạc màu bị chặn ở ngoài cửa.

Bạch Nghệ Nhu hùng hồn :

“Rõ ràng tôi đã nhận thiệp mời, dựa vào cái gì mà các người không cho tôi vào?!”

Tôi ngăn bảo vệ đang liên tục xin lỗi lại, liếc ta một cái:

“Tiệc sinh nhật của ông tôi, tất cả khách mời đều phải mặc lễ phục, điều này đã ghi rõ trên thiệp mời rồi, sao? Nhà họ Hoắc nghèo đến mức không mua nổi một bộ lễ phục tử tế à?”

Bạch Nghệ Nhu vừa nghe, mặt mày trắng bệch, nước mắt lưng tròng.

Cô ta cắn môi :

“Tuy tôi nhà họ Hoắc nhận nuôi, tôi có lòng tự trọng, tuyệt đối sẽ không lấy một đồng một hào nào của nhà họ Hoắc. Còn , chỉ dựa vào gia thế tốt, liền muốn bắt nạt người khác như sao?!”

Tôi vừa định mở miệng phản bác.

Lúc này, một chiếc Cayenne dừng lại ở cửa.

Hoắc Cảnh Sâm như thần tiên giáng thế, nắm lấy tay Bạch Nghệ Nhu.

Anh ta lạnh lùng tôi:

“Tôi đã biết ngay mà, Thẩm Chỉ Ngưng, sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để nhục Nghệ Nhu! Bữa tiệc vớ vẩn này, nếu đã coi thường Nghệ Nhu, nhà họ Hoắc chúng tôi cũng không cần tham gia nữa!”

Bạch Nghệ Nhu ta với đôi mắt đẫm lệ:

“Xin lỗi, là em mất mặt nhà họ Hoắc rồi.”

Hoắc Cảnh Sâm vén lọn tóc bên tai ta:

“Em không cần xin lỗi, tuy em ăn mặc không đủ lộng lẫy, phẩm chất cao quý, không biết hơn những kẻ ‘bề ngoài hào nhoáng, bên trong mục ruỗng’ kia bao nhiêu lần!”

Hai người nhau tứ, nghênh ngang rời khỏi bữa tiệc.

Các vị khách xung quanh sắc mặt khác nhau.

“Hoắc Cảnh Sâm quá không nể mặt Thẩm Chỉ Ngưng rồi đấy, dù sao hai người cũng là quan hệ đính hôn.”

“Từ khi nhà họ Hoắc nhận nuôi kia, Hoắc Cảnh Sâm đã không còn để ý đến Thẩm Chỉ Ngưng nữa rồi.”

“Cũng bình thường thôi, dù sao Thẩm Chỉ Ngưng cũng nổi tiếng là đồ bỏ đi, ngoài cái mặt ra thì chẳng có gì, còn con nuôi của nhà họ Hoắc nghe thông minh lanh lợi, phẩm chất kiên cường.”

“Chậc, tuy nhà họ Thẩm là nhà giàu nhất, với con duy nhất là đồ bỏ đi như Thẩm Chỉ Ngưng, nếu bị Hoắc Cảnh Sâm từ hôn, nhà họ Thẩm sẽ gặp khó khăn đấy.”

“Cũng không đến mức đó, dù Hoắc Cảnh Sâm có không thích Thẩm Chỉ Ngưng, cũng biết phân biệt nặng nhẹ, hơn nữa Thẩm Chỉ Ngưng ta như , sao có thể từ hôn .”

Tôi nghe thấy những lời bàn tán của họ.

Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, chậm rãi .

02

Tôi là con duy nhất của nhà giàu nhất Thẩm gia.

Ba ngày trước, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện thêm một đoạn ký ức.

Hóa ra tôi chỉ là nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết hào môn.

Trong nguyên tác, tôi Hoắc Cảnh Sâm đến c.h.ế.t đi sống lại.

Nhưng ta lại con nuôi của bố ta, Bạch Nghệ Nhu.

Vì ghen tị, tôi luôn tìm cách chèn ép ta.

Thậm chí còn ném ba mươi triệu, ép ta rời xa Hoắc Cảnh Sâm.

Bạch Nghệ Nhu vừa gào thét “Đói cho sạch, rách cho thơm”.

Vừa cầm tiền của tôi ra nước ngoài du học.

Hai năm sau, ta học thành trở về.

Khóc lóc kể lể tôi đã dùng tiền chèn ép ta như thế nào, ta bất đắc dĩ phải giữ lòng tự trọng như thế nào.

Hai người xóa bỏ hiềm khích trước đây, lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại đối phó với tôi.

Cuối cùng khiến gia đình tôi tan cửa nát nhà, Thẩm gia to lớn bị Hoắc Cảnh Sâm thâu tóm.

Trước khi tôi chết, Bạch Nghệ Nhu tôi với vẻ chế giễu:

“Cô chẳng qua chỉ là con sâu mọt dựa vào gia thế tốt thôi! Ngoài ra chẳng bằng tôi điểm nào!”

Nghĩ đến câu đó.

Tôi quay sang với ông nội:

“Ông nội, Hoắc Cảnh Sâm vì con nuôi của nhà ta, đã từ chối tham gia tiệc sinh nhật của ông, đây là đang tát vào mặt Thẩm gia chúng ta đấy ạ.”

Nụ hiền từ trên khuôn mặt ông nội bỗng chốc lạnh đi:

“Hừ, gần đây nhà họ Hoắc dựa vào mấy đơn hàng mà bố cháu hồ đồ chia cho, kiếm bộn tiền, xem ra là đã lên mặt rồi, quên mất mình là cái thá gì rồi!”

03

Nhìn thấy ông nội vẫn còn minh mẫn, tôi rưng rưng nước mắt.

Mẹ tôi sau khi sinh tôi ra đã qua đời.

Bố tôi những năm nay vẫn không đi bước nữa.

Thẩm gia rộng lớn chỉ có mình tôi là con duy nhất.

Bố tôi chưa bao giờ cho tôi can thiệp vào chuyện công ty.

Thậm chí đến trường, muốn nghỉ là nghỉ.

Bên ngoài đều ca ngợi bố tôi chung với mẹ tôi.

Cực kỳ cưng chiều tôi.

Nhưng sau khi tôi thức tỉnh, tôi mới biết .

Mẹ tôi là vì phát hiện bố tôi si mê mẹ của Hoắc Cảnh Sâm, nên bị trầm cảm sau sinh mà chết.

Bố tôi cố ý nuôi tôi thành một đứa vô dụng.

Ông ấy để tôi đính hôn với Hoắc Cảnh Sâm,

Cũng chỉ là vì muốn danh chính ngôn thuận giao gia sản cho ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...