Vả Mặt Trà Xanh, [...] – Chương 9

Chương 9-10

9. 

Vì câu đó trên trang chủ của Giang Dục Bạch, mọi chuyện nhanh chóng lắng xuống, phần bình luận lại trở nên yên bình như trước.

Người hâm mộ khuyên nhủ:

“Giang Dục Bạch, sống tốt với Đường Đường là rồi.”

“Hứa với em, đừng đi tìm con nhỏ hư hỏng đó nữa, không?”

Tôi xin nghỉ việc ở công ty, chuẩn bị thi cao học. Cuối năm, tôi nhận tiền thưởng cuối năm hậu hĩnh.

Hôm nay, tôi lên xe buýt về nhà, thật ra tôi không muốn về. Chỉ vì có một cuốn album ảnh cũ mà bà ngoại để lại, tôi muốn nhân dịp năm nay mang đồ đi, sau này sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Đêm giao thừa, không khí Tết đã rất nhộn nhịp. Mấy đứa trẻ đuổi nhau, ném pháo xuống đất. Tôi đi đến tòa nhà cũ đổ nát, thấy đồ đạc của mình nằm trên mặt tuyết.

Từ trên lầu, truyền đến tiếng gầm rú của bố tôi.

“Mẹ kiếp, bao nuôi! Tao là đàn ông! Tao không bán thân!”

“Mày cho tao biết, ai đã đăng thông tin của tao lên đó!”

“Tao lại lần nữa, tao không bán! Mẹ kiếp, 200 tệ!”

Tôi đứng dưới lầu, nghe một lúc, rồi gọi điện cho Giang Dục Bạch.

“Hình như bố tôi nhận một số cuộc gọi kỳ lạ.”

Giang Dục Bạch không hề ngạc nhiên: “Ừm, đừng quan tâm ông ta. Chờ đã, em về nhà rồi sao?”

“Ừm, tôi đang đứng dưới lầu. Tìm đồ xong sẽ đi ngay. Tôi không lên lầu, yên tâm.”

Giang Dục Bạch vội vàng cúp điện thoại.

Bố tôi lại bắt đầu gọi điện cho bố mẹ Triệu Huyên: “Nó không chịu đương với Triệu Huyên, tôi sẽ không nhận đứa con này. Bác thông gia yên tâm, nó dám quay về, tôi sẽ đánh gãy chân nó!”

“Sau này tiền lương của nó đều để cho Triệu Huyên quản!”

Những năm này, cảm của tôi dành cho bố tôi đã dần cạn kiệt.

Tôi cúi người, tìm kiếm trong đống rác, cuối cùng cũng tìm thấy cuốn album ảnh cũ đó. Tôi phủi sạch bụi bẩn trên cuốn album, xoay người bước vào trong gió tuyết.

Ở góc phố, tôi gặp một người đàn ông mặc áo khoác đen. Ánh đèn đường kéo bóng cậu ấy dài thật dài. Dù cậu ấy đeo khẩu trang, cũng không che giấu đường nét tuấn tú.

Giang Dục Bạch dường như đã lội tuyết rất lâu, trên vai, trên mũ đều là tuyết. Cậu ấy vội vàng bước nhanh về phía tôi, ôm chầm lấy tôi, hơi thở gấp gáp.

“Hạ Thanh Lê, chúc mừng năm mới.”

Khu phố cổ không có nhà hàng cao cấp nào. Giang Dục Bạch dẫn tôi vào một quán mì nóng hổi, gọi cho tôi một bát mì, bên trên rắc đầy thịt bò thái lát.

“Sao cậu lại ở đây?”

Tôi nhớ nhiều năm trước nhà Giang Dục Bạch đã chuyển đi rồi. Ở đây chắc không còn người thân nào nữa. Giang Dục Bạch gọi cho mình một bát súp cá viên, thản nhiên : “Tôi ghi hình chương trình tạp kỹ ở đây, ăn đi, đừng hỏi nhiều.”

Đôi mắt cậu ấy, trong làn sương mù mờ ảo, dường như mang theo chút ý thầm kín, khiến người ta nóng mặt.

Tôi mấp máy môi: “Ồ, .”

Tôi im lặng húp mì, Giang Dục Bạch cứ tôi.

“Tôi sẽ ở đây nửa tháng, em có kế hoạch gì không?”

“Sắp về rồi.”

“Tết cũng về sao?” Cậu ấy cau mày.

“Ừm, tôi phải thi cao học.”

Giang Dục Bạch lơ đãng khuấy cá viên trong bát súp.

Tôi lau miệng,

“Nơi này có rất nhiều kỷ niệm không vui, không muốn ở lại.”

“Hồi cấp ba bị Diệp Hân Đường báo cáo ác ý, muốn giải thích, bao nhiêu năm trôi qua rồi, cũng không có bằng chứng.”

“Bây giờ bố tôi lại nóng lòng muốn bán tôi đi, kiếm chút tiền sính lễ.”

“Cuộc đời tôi, đã rơi vào đáy vực.”

“Nếu tôi không thay đổi, có lẽ cả đời này, sẽ cứ như .”

Tôi cắn miếng thịt bò lớn vào miệng: “Tôi đã mất ba năm để học liên thông, lại mất ba năm để dành đủ tiền học cao học. Ba năm tiếp theo, tôi muốn đến Đại học Thâm Quyến.”

Giang Dục Bạch gắp một viên cá viên: “Tôi biết mà, Hạ Thanh Lê mãi mãi là Hạ Thanh Lê.”

“Những lời đồn đại đó, sao có thể tổn thương em . Em sợ, ở bên tôi, sẽ ảnh hưởng đến việc thi cao học của em phải không?”

Tôi hơi ngại ngùng: “Ừm.”

Giang Dục Bạch lại : “Em thế nào cũng , tôi ủng hộ em.”

Ăn khuya xong, Giang Dục Bạch lại phải quay về trường quay. Còn tôi thì gọi taxi, đến nhà ga.

Giang Dục Bạch đứng trong tuyết, quàng khăn quàng cổ, lười biếng : “Này, Hạ Thanh Lê, sau khi em đến Đại học Thâm Quyến, có thể ở bên tôi không?”

Tôi suy nghĩ một chút: “Lúc đó hẵng .”

10. 

Sau Tết, tôi bắt đầu đi lại giữa hai thành phố, tìm kiếm giáo sư hướng dẫn mà mình thích. Ngày nhận email của giáo sư, tôi vừa về đến nhà, phát hiện trước cửa có một người đang đứng.

Là Diệp Hân Đường.

Mấy tháng nay nhờ Giang Dục Bạch, tôi cũng hiểu một số chuyện trong giới giải trí.

Diệp Hân Đường dạo gần đây hình như không tập trung vào âm nhạc, mà chỉ chăm chăm PR nhan sắc.

Đóng vài bộ phim truyền hình mạng, đều thất bại. Còn hủy hợp đồng với studio của Giang Dục Bạch.

Giờ đây, ta đang đứng trước cửa nhà tôi, trên mặt vẫn nở nụ : “Lâu rồi không gặp, Lê Lê.”

Tôi sững sờ, đứng yên ở bậc thang.

“Sao lại đến đây? Đến đe dọa tôi sao?”

Diệp Hân Đường không ngờ tôi lại chủ khiêu khích, nụ cũng biến mất: “Cô điên rồi sao, tưởng tôi sẽ sợ chắc.”

Tôi trầm tư: “Xem ra năng lực của cũng không tốt lắm nhỉ, âm nhạc không thành công, đóng phim truyền hình mạng cũng thất bại, hình như… gì cũng không .”

Khóe miệng Diệp Hân Đường bắt đầu co giật không kiểm soát . Cô ta phải dùng rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng nở một nụ .

“Có muốn tôi kể lại chuyện hồi cấp ba của không? Kể trước mặt toàn mạng luôn nhé?”

Tôi chớp mắt: “Được thôi, cứ tự nhiên.”

Tôi đóng cửa trước mặt ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...