8.
Tin tức 【Giang Dục Bạch bỏ trốn】leo lên hot search.
Bên dưới là một loạt bình luận khóc, không ít người ủng hộ Diệp Hân Đường trong phần bình luận.
“Thật sự là không đáng cho Đường Đường. Âm thầm bảo vệ Giang Dục Bạch bao nhiêu năm, kết quả ấy lại chạy theo con nhỏ hư hỏng.”
May mắn thay, hầu hết người hâm mộ đều giữ thái độ trung lập.
“Anh Giang việc luôn có lý do, có phải có ẩn gì không?”
“Không sao , bọn em chờ tin của . Bọn em đều nghe .”
Lúc này, xe dừng lại trên bãi biển v deserted. Giang Dục Bạch đang gọi điện thoại: “Ừm, thông báo phát sau.”
“Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì.”
Tôi ra ngoài cửa sổ, hơi thất thần. Hình như chưa từng có ai với tôi, tôi thế nào cũng không sao. Tôi bỗng nhớ lại buổi chiều kinh hoàng năm đó, có người phát hiện một bao cao su đã sử dụng trong nhà vệ sinh nam.
Tôi đứng trong văn phòng giáo viên. Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên vai tôi.
Diệp Hân Đường khẽ nức nở: “Em thấy Thanh Lê vào nhà vệ sinh nam…”
Tôi không thể tin mà biện minh: “Đó là vì cậu với tớ, Giang Dục Bạch ngất xỉu trong nhà vệ sinh, tớ đã đến đó và không thấy cậu ấy.”
Diệp Hân Đường mở to mắt: “Tớ không có, Thanh Lê, cậu lén lút đương với người khác, đừng đổ lên đầu tớ.”
Giang Dục Bạch ngồi trong xe, nghe tôi kể chuyện cũ, lông mày cau chặt.
“Chuyện không có bằng chứng, tại sao bọn họ lại bắt bỏ học?”
Tôi : “Vì bố tôi đánh bạc nợ nần chồng chất, ông ấy nghe giáo viên chuyện này, liền khăng khăng , tôi đã bị ô uế trong nhà vệ sinh nam của trường, cầu trường bồi thường hai mươi vạn, nếu không sẽ ầm ĩ chuyện này cho mọi người biết. Còn Diệp Hân Đường, đồng ý chứng cho bố tôi.”
Có thể , trong chuyện này, Diệp Hân Đường và bố tôi đều là hung thủ.
Giang Dục Bạch sắc mặt lạnh lùng: “Lúc đó nghỉ học trước một tháng…”
“Là bỏ học.”
Sau nhiều năm, chuyện cũ năm xưa bị đào lên, tôi vẫn thấy đau lòng, rõ ràng thành tích học tập của tôi rất tốt. Nhưng kể từ khi bố tôi nghiện cờ bạc, mọi thứ đã thay đổi.
“Ngày cuối cùng, khi tôi đến trường thu dọn đồ đạc, tôi đã phát hiện ra bức thư của cậu.”
Nói đến chuyện này, giọng tôi lại bình tĩnh một cách kỳ lạ: “Bố tôi muốn đi tìm cậu, hai trăm tệ là có thể mua tôi một đêm. Vì , tôi đã xé nó trước mặt cậu.”
“Tôi rất xin lỗi vì đã cậu là học sinh nghèo.”
“Nhưng nếu để ông ấy biết cậu có tiền, ra những lời lẽ tục tĩu đó, tôi thà c.h.ế.t còn hơn.”
Giang Dục Bạch nghiêng đầu, ra ngoài cửa sổ. Bàn tay nắm chặt vô lăng, gân xanh nổi lên.
Một lúc lâu sau, cậu ấy hít sâu một hơi, lại cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn rồi đặt xuống.
“Tôi biết rồi.”
“Lê Lê, tôi biết rồi.”
Cậu ấy lặp lại hai lần, rồi đột nhiên che mặt.
Tôi cửa sổ kính mờ sương, một lúc lâu sau mới chậm chạp lấy điện thoại ra, định xem phần bình luận của Giang Dục Bạch.
Giang Dục Bạch tùy tiện giật lấy điện thoại, ném ra ghế sau.
“Đừng xem mấy thứ linh tinh đó.”
Tôi hỏi: “Chuyện ầm ĩ lắm đúng không?”
“Không có gì to tát.”
Nhưng tôi biết, không phải ai cũng kiên nhẫn nghe tôi hết như Giang Dục Bạch.
Tôi suy nghĩ một chút, : “Tôi muốn về nhà rồi.”
“Ở bên cạnh người như tôi, sẽ liên lụy đến cậu.”
(Đến đây Chanh đổi xưng hô nhó)
Giang Dục Bạch khẩy một tiếng: “Hạ Thanh Lê, em ngủ với tôi xong rồi muốn chạy sao? Không thể nào.”
“Nhất là sau khi em kể những chuyện này cho tôi nghe, em nghĩ tôi sẽ để em đi sao?”
Tôi do dự : “Tôi vẫn phải đi.”
“Tôi phải đi thu dọn một số tàn cuộc, sau khi thu dọn xong, tôi sẽ quay lại tìm cậu không?”
Nếu Giang Dục Bạch công khai, sự nghiệp chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Tôi không muốn vào một ngày nào đó trong tương lai, khi chúng tôi cãi nhau, Giang Dục Bạch sẽ buột miệng : “Tôi đã từ bỏ tất cả vì em.”
Gánh vác cuộc đời của người khác quá mệt mỏi.
Tôi lấy điện thoại của cậu ấy: “Mật khẩu.”
“0719.”
Thật không ngờ… lại là sinh nhật của tôi.
Tôi sững sờ, lại cúi đầu, đăng một bài viết trên trang chủ Weibo của cậu ấy.
“Chúng tôi chỉ là .”
Giang Dục Bạch nhận lại điện thoại, thấy tin nhắn của tôi. Không khí trong xe đột nhiên im lặng. Tiếng mưa rơi rào rào bên ngoài cửa sổ.
“Tôi quên mất, hiện tại tôi vẫn chưa thể công khai danh phận.”
Trên mặt cậu ấy thoáng qua vẻ hối hận: “Nhưng em có thể thường xuyên đưa con đến đây, bên tôi có nhiều người, có thể giúp em trông con.”
Chẳng lẽ cậu ấy tưởng tôi là mẹ đơn thân?
“Cảm ơn, tôi không có—”
“Vé tàu cao tốc mấy giờ?”
Giang Dục Bạch vội vàng cắt ngang lời tôi, sợ nghe thấy lời từ chối của tôi.
“Bảy giờ rưỡi.”
“Được, tôi đưa em đi.”
Mưa nhỏ trên trời càng lúc càng dày, xe chạy vào nhà ga. Tôi lấy một chiếc ô nhỏ từ trong túi.
Khi xuống xe, Giang Dục Bạch đột nhiên gọi tôi lại.
“Lê Lê, trong lòng em, tôi có phải rất tệ không?”
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh của cậu ấy, tôi mỉm : “Cậu rất tốt, tốt đến mức… Tôi cảm thấy mình mãi mãi không xứng với cậu.”
Bạn thấy sao?