Từ Nhiễm hoảng sợ, nắm lấy tay tôi và bật khóc: “Không, em không có ý đó, tất cả là do Chu Vũ giả, em không…”
Tôi lạnh một tiếng: “Vậy chị thề là chị không có những lời kia đi, chị không muốn chủ nhà họ Chu? không muốn chủ nhà họ Chu sao?
“Tôi……” Trước câu hỏi của tôi, Từ Nhiễm không lời nào.
Từ Nhiễm luôn rằng tôi nhắm vào chị ta, chị ta là người nhắm vào tôi trước. Chắc khả năng đánh trả này cũng là học từ mẹ chị ta.
Anh tôi thô bạo hất tay Từ Nhiễm ra, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng mẹ Từ Nhiễm lại ngăn lại: “Tiểu Vũ, nghe Nhiễm Nhiễm giải thích đi, những lời đó chỉ là thôi, Nhiễm Nhiễm đã là của con rồi, con không thể cứ thế mà bỏ đi!”
Mẹ của Từ Nhiễm thuyết phục trai tôi, không ngừng thúc ép Từ Nhiễm: “Vợ chồng nào có thù qua đêm đâu, Nhiễm Nhiễm, hãy chuyện với Tiểu Vũ…”
Nhưng Từ Nhiễm chỉ ngây người đứng đó, nước mắt giàn giụa trên mặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Lúc này, mọi lời giải thích đều có vẻ không còn hợp lý.
Mẹ Từ Nhiễm thấy không còn đường quay đầu lại, chỉ có thể chỉ vào mặt tôi mắng: “Mày là con đã có chồng rồi mà còn quậy ở đây, mày bắt nạt người nhà tao. Tao sẽ không để yên cho mày!”
“Phá vỡ hôn nhân của trai là một hành tội lỗi, tại sao mày lại ác độc như !”
Tôi độc ác?
Có độc ác đến mấy cũng không bằng mẹ con bọn họ mưu đoạt tài sản của gia đình tôi! Tôi phớt lờ sự hành hạ của nhà họ Từ và kéo mẹ tôi đi. Sau trò hề này, cuộc hôn nhân của trai tôi và Từ Nhiễm đã đổ vỡ.
Nhưng nhà họ Từ lại đưa ra một cầu còn thái quá hơn, đòi chia đôi căn nhà tân hôn do nhà tôi chuẩn bị.
Vì Từ Nhiễm cần một cảm giác an toàn vào thời điểm đó, trai tôi đã thêm tên của Từ Nhiễm vào giấy chứng nhận bất sản. Nhưng nhà tân hôn là do bố mẹ tôi bỏ tiền mua hết, nhà họ Từ không góp một xu.
Tất nhiên gia đình tôi không đồng ý, gia đình Từ Nhiễm thực sự đã kiện trai tôi ra tòa.
9
Cuộc hôn nhân thất bại và Từ Nhiễm không thể nhận một xu. Chị ta đã tìm trai tôi nhiều lần, khóc lóc rằng chị ta đã sai và cảm của chị đối với trai tôi vô cùng chân thành.
Mặc dù đau lòng lần này trai tôi thực sự kiên quyết, ấy đã không gặp chị ta lấy một lần.
Nhìn phản ứng của tôi biết kiên quyết không lấy vợ. Ông tốt của tôi, bởi vì Từ Nhiễm mà đương đến mất não, đã thế hết rồi cũng không yên.
Anh trai tôi kiên quyết không quay lại, mẹ Từ Nhiễm lại khóc lóc trước cửa nhà tôi: “Con tôi ở với lâu như , cuối cùng cũng chẳng gì. Tuổi thanh xuân của con tôi phải trả giá thế nào?”
Bà phù thủy già đó đã mấy lần ầm lên, trai tôi đã tự tay đuổi bà ta đi. Thấy không lợi lộc gì, mẹ Từ Nhiễm đề nghị chia đôi nhà tân hôn của tôi.
Lý do là bởi vì giấy tờ nhà tân hôn có viết tên Từ Nhiễm, hiện tại bọn họ không kết hôn, căn nhà hẳn là chia cho mỗi người một nửa.
Anh trai tôi nghe thấy liền nổ tung, hai mắt đỏ hoe, rằng ấy lẽ ra nên thấy bộ mặt thật của Từ Nhiễm sớm hơn.
Mặc dù trên nhà có ghi tên của Từ Nhiễm bố mẹ tôi đã trả toàn bộ số tiền đó, cho dù có đưa ra tòa thì nhà họ Từ cũng không lấy một xu.
Mẹ của Từ Nhiễm không tin điều đó, vì bà ta đã kiện tôi ra tòa, cầu chia tài sản chung.
Thật là hài hước mà, ai cũng biết nhà họ Từ có tâm tư Tư Mã Chiêu (có thể search gg hoặc đại khái hiểu là có dã tâm), sao có thể để bọn họ muốn gì thì .
Vào ngày phiên tòa diễn ra, Từ Nhiễm đã đến cùng mẹ chị ta.
Anh trai tôi đã đưa ra đủ loại bằng chứng về việc mua căn nhà với số tiền đầy đủ, còn Từ Nhiễm không đưa ra bất cứ thứ gì.
Theo luật hôn nhân mới nhất: “Nhà tân hôn do cha mẹ nhà trai góp vốn toàn bộ, kể cả khi giấy chứng nhận bất sản có tên của nhà , căn nhà đó cũng thuộc về tài sản tiền hôn nhân, thuộc sở hữu của nhà trai, không thuộc tài sản chung nên không thể chia cắt.”
Từ Nhiễm thua kiện, chị ta cay đắng đứng trước mặt tôi, điên cuồng hét lên: “Chu Vân, mày đã hủy hoại hạnh phúc của tao, mày đã hủy hoại cuộc đời tao!”
Đôi mắt của Từ Nhiễm đỏ hoe vì khóc, có một vết tát rõ ràng trên mặt. Đó hẳn là của mẹ chị ta. Nếu Từ Nhiễm không thể lấy tiền, mẹ chị ta sẽ không chừa cho chị ta mặt mũi.
Điều tôi muốn với chị ta là không ai có thể hoại hạnh phúc của chị ta mà vì gia đình chị ta có ý đồ xấu xa và vì bản tính tham lam nên chính chị ta đã hỏng hạnh phúc của mình.
Nhưng tôi cố ý muốn chọc tức chị ta, cho nên mới : “Đúng , chị không bao giờ nghĩ rằng tôi, một con đã lấy chồng, lại có thể tự tay đuổi chị ra khỏi nhà đúng không?”
Nói xong, tôi mặc kệ Từ Nhiễm phản ứng, lái xe đi.
Từ Nhiễm có một người mẹ như và lớn lên trong một gia đình như . Chị ta có cơ hội thay đổi, chị ta hoàn toàn học theo mọi lời và việc của mẹ mình.
Không chuyện đúng sai, em chồng vừa về nhà mẹ đẻ, chị ta đã nhắm chằm chằm vào, sợ tôi lấy đi cây kim sợi chỉ trong nhà.
Là con của bố mẹ, chúng ta có quyền về nhà mẹ đẻ ăn Tết, có quyền bày tỏ quan điểm của mình!
(–END–)
Bạn thấy sao?