“Cuộc chiến” đi vào bế tắc, mẹ tôi mở cửa bước vào, Từ Nhiễm đã khóc lóc và với mẹ tôi về việc đổi phòng.
Mẹ tôi tôi và dứt khoát từ chối cầu: “Cái này theo ý của Tiểu Vân, căn phòng này Tiểu Vân ở nhiều năm như cũng có cảm, không thể tùy tiện thay đổi…”
Từ Nhiễm lại xì hơi, đôi mắt giận dữ của chị ta rơi vào tôi, tôi không sợ chút nào. Anh tôi đáp lại bằng một cử chỉ khiêu khích, khiến khuôn mặt của Từ Nhiễm trở nên xanh mét vì tức giận.
Đến khi Từ Nhiễm đi ra ngoài, tôi thấy mẹ tôi đang bóng lưng Từ Nhiễm lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng. Mẹ tôi vốn rất dịu dàng, nếu bà có thể biểu hiện như , tôi nghĩ sắp chấn rồi đây.
Chẳng lẽ loại phẩm chất mà mẹ chị ta dạy dỗ trước khi lấy chồng là phiền phức cho em chồng sao? Dạy dỗ lợi quá!
Tôi nghĩ vấn đề về là nằm ở tính cách của Từ Nhiễm. Tuy nhiên, đến khi tôi thấy mẹ chị ta, tôi mới nhận ra rằng hành vi kỳ lạ của chị ta thực sự di truyền từ mẹ chị ta!
5
Chúng tôi chung sống hòa bình với nhau trong vài ngày, Từ Nhiễm không đề cập đến việc muốn sống trong phòng của tôi nữa.
Có lẽ trai tôi đã thuyết phục chị ta nên chị ta không muốn bắt nạt tôi nữa.
Rồi một hôm, Từ Nhiễm giận dữ bước vào phòng tôi. Chị ta ném điện thoại của trai trước mặt tôi, tôi vào giao diện và thấy thông tin chuyển khoản 10 vạn tệ.
Ồ!
Ngay khi tôi thấy giao diện của điện thoại, Từ Nhiễm đã trực tiếp tra hỏi: “Đã lớn rồi còn xin tiền trai sao?”
Tôi không có gì phải xấu hổ, tôi có chủ cầu điều đó đâu: “Chị dâu, chuyện này chị nên hỏi trai em đi, là ấy tự mình đưa cho em.”
Tôi nghĩ câu trả lời của mình khá lịch sự, không biết đã trúng dây thần kinh nào của Từ Nhiễm, chị ta đột nhiên nổi giận: “Tự mình đưa? Không sự đồng ý của tôi cũng không tính, mau trả lại đi!”
Tôi nghĩ có chút buồn , trai tôi phải cần sự đồng ý của chị ta để đưa tiền cho tôi sao? Không phải vì chị ta cố khó tôi nên tôi mới trả tiền để tôi ngậm miệng lại sao!
Bắt tôi trả lại? Không có chuyện đó!
Tôi nhếch khóe miệng, hỏi với vẻ giễu cợt: “Tại sao trai tôi cần phải có sự đồng ý của chị để đưa tiền cho tôi?”
“Việc tiêu xài tài sản chung của vợ chồng phải tôi đồng ý!”
“Hai người còn chưa kết hôn, sao lại là tài sản chung ? Tôi nhớ là chỉ mới đính hôn thôi mà!”
“Tôi gọi chị là chị dâu vì tôn trọng chị, chị cũng không thể mặt dày mày dạn không nhớ mình là ai!” Tôi một hơi, khiến khuôn mặt của Từ Nhiễm đỏ bừng.
Chị ta một câu cũng không hết, tức giận chỉ vào tôi: “Cô! Cô…”
Vào những ngày Tết, tôi chịu đựng Từ Nhiễm vì thể diện của trai tôi và không khí hòa thuận trong gia đình. Dù chị ta có cố bới lông tìm vết tôi cũng mặc kệ. Nhưng hôm nay trai tôi và bố mẹ không có ở đây, tôi nhất định phải mắng cho Từ Nhiễm tức hộc máu.
Tôi cầm điện thoại ném xuống đất: “Chị là cái gì! Ăn học nhiều năm như , chỉ biết xử sự như thế này sao?”
“Chị học từ mẹ chị toàn là thứ hủ tục cặn bã lại không học phép cư xử cơ bản nhất là lịch sự và lễ phép. Mẹ chị không với chị rằng chỉ trỏ người khác l..ưu m.. sao? Hay chị quay về lò đào tạo một lần nữa đi?”
“Chị là chưa chồng, chưa lấy chồng mà vào nhà người khác chỉ trỏ, chị thật sự cho rằng mình là món ăn ngon sao? Không xem chúng tôi có ai quan tâm đến chị không?”
“Còn nữa, đừng dùng những thủ đoạn ghê tởm và hèn hạ của chị trong gia đình chúng tôi. Đừng nghĩ rằng trai tôi mắt nhắm mắt mở là chị có thể không kiêng nể gì. Nói cho chị biết, nhà chúng tôi không ăn những thứ này. Nếu chị không tin tôi thì thử đi!”
Tôi Từ Nhiễm đầy khinh bỉ, mặt chị ta chuyển từ tái xanh sang trắng bệch, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Từ Nhiễm bị tôi mắng cho không nên lời, nhặt chiếc điện thoại bị vỡ dưới đất vội vã trở về phòng. Dù sao cũng là điện thoại của Chu Vũ, xem chị ta giải thích thế nào!
Mà cũng đáng đời Chu Vũ, ai bắt trai tìm một vợ như về nhà chọc giận tôi chứ!
6
Sau trận chiến đó, tôi và Từ Nhiễm hoàn toàn xé toạt lớp mặt nạ trên khuôn mặt của mình. Trong vài ngày sau đó, không ai trong chúng tôi với nhau một lời nào ở nhà.
Cho đến khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, gia đình của Từ Nhiễm bất ngờ đề nghị gặp gỡ để bàn bạc vể việc kết hôn.
Tôi không muốn đi, mẹ tôi nhất quyết kéo tôi lại, rằng đây là sự kiện lớn của hai gia đình, gia đình Từ Nhiễm từ xa đến, vì chúng tôi nên xem trọng.
Được rồi, mặc dù tôi không thích Từ Nhiễm, tôi không quan tâm vì dù sao thì sau này chị ta cũng chả sống cùng tôi.
Bạn thấy sao?