Từ Nhiễm những lời cảm ơn, đôi mắt chị ta lại chằm chằm vào bao lì xì trong tay tôi. Rõ ràng là so sánh độ dày của hai bao lì xì, chắc sợ mẹ sẽ dành cho tôi nhiều sự ưu ái. Tôi vờ như không thấy, đi thẳng vào bàn ăn.
Bố mẹ tôi đi mua đồ sau khi ăn xong, trên bàn chỉ còn lại tôi và Từ Nhiễm.
Trong lúc ăn sáng, Từ Nhiễm vô ý nhắc tới chiếc khăn lụa tối hôm qua: “Tiểu Vân, chiếc khăn lụa đưa cho tôi ngày hôm qua đẹp thật đấy! Cô thật biết chọn quà…”
Tôi nhét một cái bánh bao nhỏ vào miệng, tôi biết Từ Nhiễm đang ám chỉ điều gì. Chẳng qua là muốn tôi đưa cho chị ta chiếc khăn lụa, rõ ràng hôm qua chị ta không thích loại rẻ tiền mà. Tôi sẽ giữ nó cho người thân nhất của mình.
“Từ Nhiễm, sợ chị bị dị ứng, khăn lụa tôi mua rẻ quá, lần sau tôi sẽ chọn cho chị cái tốt hơn!”
Lần sau không biết là đến khi nào, để chị ta từ từ chờ!
Sắc mặt Từ Nhiễm cứng đờ, trên mặt tràn đầy ý : “Làm sao có thể, tôi… Ngày hôm qua chỉ là giỡn một chút.”
“Tiểu Vân, vẫn trách tôi à?” Từ Nhiễm bỗng nghẹn ngào.
Khi tôi ngẩng đầu lên, chị ta òa khóc: “Tiểu Vân, tôi đã biết là mình sai rồi, cũng đã xin lỗi rồi, chỉ một việc nhỏ như , không tha thứ cho tôi sao?”
“Nếu như còn trách tôi, tôi sẽ tiếp tục xin lỗi , thực sự xin lỗi!” Biểu cảm của Từ Nhiễm chuyển từ đau khổ sang buồn bã, rất tự nhiên và mượt mà.
Lúc này trai tôi cờ đi xuống cầu thang.
……
Tôi dựa vào ghế! Đúng trà xanh thượng hạng!
4
Anh trai tôi vừa đi xuống, Từ Nhiễm đã nắm lấy cánh tay ấy. Anh cau mày: “Có chuyện gì ?”
Thấy tôi muốn giải thích, Từ Nhiễm vội vàng lên tiếng trước: “Chỉ là Tiểu Vân vẫn còn đang giận chuyện ngày hôm qua. Sáng sớm em đã suy nghĩ rất lâu và cảm thấy có lỗi. Em đã xin lỗi rồi, có vẻ như mà Tiểu Vân vẫn không chịu tha thứ cho em. Nói cho em biết, dạy em đi, em đã ấy tức giận, sau này ấy không thích em thì phải sao đây?”
Anh trai tôi ung dung đưa mắt tôi, không cần tôi cũng biết lại bắt tay vào công tác tư tưởng.
“Tiểu Vân, đừng cố chấp, chị dâu em vừa mới thất thần một hồi, đã biết mình sai rồi… “
“Cô ấy lần đầu tiên đến nhà chúng ta chúc Tết, chưa hòa nhập , cứ từ từ.”
Được rồi!
“Chuyện nhỏ như sao em lại quan tâm chứ? Chỉ là chị Tiểu Nhiễm suy nghĩ nhiều thôi. Nhìn đi, mắt chị sưng lên vì khóc phải không?”
Nghe tôi , trai xót xa vào mắt Từ Nhiễm. Tôi lặng lẽ đảo mắt, đút tay vào túi quần, muốn xem thứ trà xanh thượng hạng này còn muốn gì nữa.
Quả nhiên, Từ Nhiễm ngừng khóc, nở nụ như đóa hoa lài trắng tinh.
“Tôi biết Tiểu Vân sẽ không giận nữa đúng không? Tôi muốn cùng thương lượng một chút, không biết có đồng ý không?”
Tôi nhướng mày và chăm lắng nghe.
“Tiểu Vân, không ở nhà nhiều lắm, tôi đang nghĩ có thể để cho tôi cùng trai ở trong phòng của , hiện tại chúng tôi ở gian phòng hơi nhỏ, đồ đạc của tôi quá nhiều, không phù hợp lắm.”
……
“Nhưng phòng của trai và phòng tôi diện tích như nhau mà!”
Rõ ràng là có ẩn ý gì ở đây. Ý chị ta là căn phòng trai đang ở bây giờ hơi nhỏ, đó là căn phòng mà vẫn luôn ở, nó rõ ràng là cùng diện tích với căn phòng của tôi. Nói thẳng ra, chắc chị ta thích căn phòng đầy nắng của tôi!
Đến lượt Từ Nhiễm sửng sốt, chị ta cho rằng tôi sẽ nhường sao?
“Nhưng tôi vẫn thích cách bài trí trong phòng của hơn, trông rất ấm áp và đáng , giống như .”
Tôi vẫn không trả lời.
Anh trai tôi nháy mắt với tôi và lại bắt đầu quyết phục tôi: “Tiểu Vân, em cho phép Từ Nhiễm ở vài ngày, ấy thích phòng của em, ấy đã với từ lâu rồi!”
Cho phép? Cô ta sẽ ở bao nhiêu ngày? Thật là hài hước mà! Nếu chị ta phép ở, chị ta chắc chắn sẽ không ở vài ngày, chị sẽ tìm lý do để không chuyển đi nữa.
Hơn nữa, từ “cho phép” đó không có trong từ điển Chu Vân của tôi! Đó không phải là chuyện về một căn phòng, đó là căn phòng duy nhất trong nhà đón ánh mặt trời nên họ muốn giành nó với tôi. Đó là căn phòng tôi đã sống từ khi còn nhỏ.
Những gì trai tôi muốn đã bị tôi cắt ngang ngay tại chỗ. Anh ấy không hiểu rằng đây đơn giản chỉ là cuộc chiến giữa hai người phụ nữ!
Từ Nhiễm một mực coi em chồng tương lai tôi đây là kẻ t..hù trong tưởng tượng, chưa thắng trận sao có thể đi lên đây?
Rõ ràng nhà tân hôn cũng hôn mua rồi, hai người cưới nhau cũng không ở đây, sao lại phải giành phòng của tôi?
Bạn thấy sao?