Vả Mặt Trà Xanh [...] – Chương 3

3

Ai ngờ, Từ Nhiễm đột nhiên : “Tại sao con đã có chồng lại về nhà mẹ đẻ ăn Tết?”

Bầu không khí vui vẻ đột nhiên nguội lạnh, không một tiếng .

Tôi không nhịn hỏi Từ Nhiễm: “Ý chị dâu là sau khi kết hôn không thể về nhà mẹ đẻ ăn Tết sao? ”

“Đương nhiên! Mẹ tôi con lấy chồng như bát nước đổ đi, con lấy chồng là con nhà người khác, ăn Tết không về nhà mẹ đẻ!”

Từ Nhiễm khá tự hào với những lời vô nghĩa của mình, và cuối cùng, chị ta đã thuyết phục tôi một cách nghiêm túc: “Chu Vân, ăn cơm xong hãy trở về nhà mẹ chồng đi. Mẹ tôi cũng , con lấy chồng về nhà ngoại ăn Tết sẽ ảnh hưởng tới vận khí của gia đình…”

Nghe Từ Nhiễm , cuối cùng tôi cũng biết tại sao Từ Nhiễm nhắm vào tôi, chị ta không muốn tôi về nhà mẹ đẻ ăn Tết.

Cho nên, đúng là không quá ngạc nhiên khi chị ta hành kỳ lạ ngay khi tôi bước vào. Nhưng đây là cái lý lý thuyết vẩn gì thế này, gia đình chúng tôi không có lý thuyết này.

Còn chuyện con đã lập gia đình mà chị ta liên tục nhấn mạnh, như thể tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình mình khi tôi kết hôn .

Thực sự không thể chịu đựng nữa, tôi hơi mất bình tĩnh mẹ tôi đã bênh vực tôi trước.

“Tiểu Nhiễm, trong gia đình chúng ta không có câu này. Dì đã dọn giường cho Tiểu Vân. Năm nay gia đình chúng ta sẽ sống hạnh phúc.”

Nghe mẹ xong, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, vẫn là mẹ mình tốt nhất.

“Dì, con đều vì lợi ích của gia đình này, con đã đính hôn với Chu Vũ, con sẽ không người nhà này.”

Biểu cảm của trai cũng không tốt lắm, kéo tay Từ Nhiễm, chắc là bảo chị ta đừng nữa, Từ Nhiễm tựa hồ không thấy, càng lớn tiếng hơn.

“Hơn nữa, Chu Vân dâu nhà người khác, sau này nghỉ hưu rồi chỉ có con và A Vũ có thể chăm sóc dì và !”

Vớ vẩn! Đây lại là loại lý thuyết c.h.ế.t tiệt gì nữa ?

Chị ta vẫn còn biết rằng chị ta chỉ mới đính hôn với trai tôi chứ chưa có kết hôn, mà chị ta đã đến nhà tôi chỉ trỏ, nhắm vào em chồng này trước!

Nghỉ hưu ư? Bố mẹ tôi cần chị ta chăm sóc khi về già sao? Thật là một công việc tuyệt vời!

Tôi tức giận đập thẳng đôi đũa xuống bàn: “Vậy thì sao chị lại đến nhà đàn ông trước khi kết hôn để chỉ trích tôi?”

“Đến nhà người khác chê bai họ, mẹ chị dạy chị hả?”

Nghe tôi hỏi hai câu, Từ Nhiễm sững sờ, chị ta mở miệng, không thành lời, những giọt nước mắt như sắp trào ra. Một lúc sau, mặt chị ta đỏ bừng, giậm chân mắng tôi: “Nhà ăn h..iếp em đấy!”.

Rồi chạy lên lầu khóc.

??

Tôi thấy bố tôi bí mật giơ ngón tay cái lên.

Bắt gặp ánh mắt của tôi, tôi dang hai tay ra không nên lời. Đó rõ ràng không phải là lỗi của tôi, phải không?

Tôi tặng chị ta một món quà, chị ta nghĩ rằng nó là hàng dởm; Mẹ tôi đã đặc biệt món sườn xào chua ngọt cho tôi, chị ta cho là nó quá ngọt. Chưa kể việc tôi về quê ăn Tết, bị từ chối kiểu gì cũng ảnh hưởng đến vận may của tôi.

Có lẽ trai tôi nghĩ rằng những gì tôi với Từ Nhiễm là hơi quá, tôi nghĩ nó rất tuyệt! Nói tóm lại, năm nay đã kết thúc đối với tôi!

3

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy tin nhắn xin lỗi mà Từ Nhiễm gửi cho tôi sau nửa đêm.

“Tiểu Vân, thật xin lỗi, tâm của tôi hôm nay không tốt, là do tôi ăn không tốt, hi vọng đừng để trong lòng. Đó là những gì mẹ tôi đã dạy tôi trước đây. Tôi nghĩ rằng gia đình nào cũng như . Tôi xin lỗi… “

Sau khi đọc WeChat của Từ Nhiễm, tôi biết rằng trai tôi chắc chắn đang công tác tư tưởng cho chị ta.

Nhưng giọng điệu rõ ràng là áy náy, sao tôi lại ngửi thấy mùi đạo đức bị b..ắt c..óc nhỉ?

Nếu không phải vì 10 vạn tệ, tôi đã khiến chị ta khóc thêm vài lần nữa!

Khi tôi xuống nhà, bố mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.

Ngay khi tôi nhận chiếc bao lì xì lớn màu đỏ từ mẹ, tôi đã thấy Từ Nhiễm lao xuống lầu.

Trên mặt chị ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó tôi nghe thấy chị ta : “Tiểu Vân lớn như lại còn nhận bao lì xì, thật ghen tị!”

Haha, cái giọng điệu chanh chua này, muốn thì tìm mẹ mình mà đòi lì xì! Nhưng theo lý thuyết con đã lấy chồng của mẹ chị ta, tôi sợ bà ấy sẽ không đưa cho chị ta một bao lì xì màu đỏ lớn như .

Nhưng tôi chỉ dám than thở trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài, dù sao cũng là chị dâu tương lai, cộng thêm 10 vạn tệ bịt miệng của trai, tôi đành chịu.

“Tiểu Nhiễm cũng có, năm mới mẹ hi vọng mọi người bình an vô sự!”

Mẹ tôi lấy ra một bao lì xì lớn màu đỏ và đưa cho Từ Nhiễm, khuôn mặt của chị ta thực sự hạnh phúc.

“Cám ơn dì!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...