1
Đêm giao thừa, tôi vui vẻ về quê đón năm mới. Vừa vui vẻ bước vào, mẹ tôi đã dọn sẵn một bàn ăn lớn. Chị dâu tương lai Từ Nhiễm đang ở đây, tôi phấn khởi nghĩ năm nay gia đình mình khá náo nhiệt.
Tôi lấy những món quà mà mình đã chuẩn bị lần lượt tặng cho bố và mẹ. Lúc đi đến trước mặt Từ Nhiễm, tôi lại lấy ra một chiếc khăn lụa.
Đây là quà năm mới tôi đặc biệt chọn cho chị ta, định sang năm mới sẽ tặng, nếu Từ Nhiễm cũng ở đây, tôi sẽ tặng luôn.
Ai ngờ ngay cả mí mắt Từ Nhiễm cũng không thèm nâng lên, vừa nghịch điện thoại và khoanh chân : “Tôi bị dị ứng, đeo khăn lụa rẻ tiền không .”
Nghe thấy lời có chút không thích hợp của Từ Nhiễm, tôi cầm khăn lụa đứng im tại chỗ, ngẩn ra một lúc.
Khăn lụa Hermes không hề rẻ đúng không? Hay nhà chị dâu tương lai giàu có đến mức không thích khăn lụa Hermes? Nhưng rõ ràng gia đình chị ta chỉ là một gia đình hơi khá giả thôi mà.
Thấy tôi không chuyện, Từ Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không ngừng tôi: “Chu Vân à, không phải tôi gì đâu, dù sao nhà chồng cũng giàu có, không mua nổi món quà tốt hơn sao! Hay là không muốn?”
??!!
Những lời của Từ Nhiễm khiến tôi vô cùng khó chịu. Nhà chồng có tiền liên quan gì đến tôi? Có vấn đề gì với việc mua quà cho gia đình bằng số tiền tôi kiếm sao? Hơn nữa, cho dù món quà có rẻ tiền đi nữa, việc Từ Nhiễm có thái độ như cũng không đúng.
Tôi định phản bác lại thì nghe thấy bố gọi vào: “Đến đây ăn nào, ăn trước đi, không ăn ngay sẽ nguội, mẹ con đặc biệt rất nhiều món ăn con thích!”
Thấy bầu không khí không ổn, bố tôi vội chạy tìm cách xử lý ổn thỏa và liên tục nháy mắt với tôi.
“Nào, mẹ con đã vất vả cả ngày rồi, tối nay bố sẽ rửa bát!” Vừa đưa chúng tôi đến bàn ăn bố tôi vừa .
Trên bàn ăn, sắc mặt của Từ Nhiễm rõ ràng không tốt lắm, chị ta bới qua bới lại thức ăn, khiến tôi buồn nôn.
Tôi trai Chu Vũ của mình với ánh mắt khó hiểu, ấy có vẻ như đã quen với điều đó.
Anh em chúng tôi từ nhỏ đã dạy bảo nghiêm khắc, ăn cơm không bao giờ bới thức ăn, tôi thật sự không thể chấp nhận thói quen của Từ Nhiễm.
Đây là lần đầu Từ Nhiễm tới nhà tôi chúc Tết. Nhưng thôi, nếu trai không gì, tôi cũng nhịn là .
Tôi cố hết sức phớt lờ thói quen của Từ Nhiễm, nghiêm túc ăn món sườn xào chua ngọt mẹ tôi , thì lại nghe thấy giọng của Từ Nhiễm: “Sườn xào chua ngọt của dì ngọt quá, cháu ăn không quen!”
Thấy Từ Nhiễm không thích ăn ngọt, tôi vội vàng lấy cho Từ Nhiễm một ly nước, sau đó nhẹ nhàng bảo chị ta ăn món khác.
Món sườn này có ngọt không? Tôi cho một miếng nữa vào miệng, nó không ngọt mà! Tôi còn cảm thấy nhẹ hơn một chút so với bình thường.
“Em đã là em không thích ăn ngọt, sao còn món sườn ngọt như ?” Từ Nhiễm vẻ mặt ủy khuất đĩa sườn xào chua ngọt, giọng ấm ức như muốn khóc.
Bây giờ đến lượt bố mẹ tôi c.h.ế.t lặng. Anh trai tôi nhanh chóng vỗ về Từ Nhiễm và nhẹ nhàng an ủi chị ta. Mẹ tôi cũng đặt đũa xuống, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên: “Tiểu Nhiễm, là do tay nghề dì không tốt, dì hơi ngọt một chút, lần sau dì sẽ cải thiện.”
“Vậy thì mang sườn xào chua ngọt cất trước đi, đồ ngọt như con không ăn .”
Tôi dựa vào ghế. Nếu lúc này mà tôi không nhận ra rằng Từ Nhiễm đang nhắm vào tôi thì tôi đúng là đứa ng-ốc mà.
Không khí bữa ăn bỗng đông hơi sượng, tôi đặt đũa xuống với khuôn mặt ủ rũ. Bố mẹ tôi cũng thất thần nhau, trai tôi trông cũng không ổn lắm, đá vào chân tôi và khoèo tay tôi dưới gầm bàn.
Tôi lắc đầu và búng hai ngón tay lại. Anh trai nghiến răng gật đầu.
Được rồi! Tôi hiểu! Tôi cố nuốt miếng sườn trong miệng và chọc vào cánh tay Chu Vũ: “Anh ơi, cất đi, em cũng không muốn ăn.”
Mặc dù tôi không biết tại sao hôm nay Từ Nhiễm đột nhiên nhắm vào tôi, vào Tết Nguyên đán, gia đình hòa thuận là điều quan trọng nhất, phải không?
Nể mặt 10 vạn tệ, phần sườn này không ăn cũng !
Tôi chủ lùi lại, tôi nghĩ chắc Từ Nhiễm sẽ bình tĩnh lại một chút, không, chị ta lại khăng khăng muốn mình là một con quỷ.
2
Khi tôi và trai đang về kế hoạch cho kỳ nghỉ Tết, Từ Nhiễm không thể ngồi yên khi nghe tôi rằng tôi sẽ ở nhà đón năm mới.
“Về nhà mẹ đẻ ăn Tết mẹ chồng không giận sao?”
Tôi giải thích lý do, mẹ chồng tôi sống ở nước ngoài quanh năm, Tết Nguyên đán cũng chỉ là Tết Nguyên đán thôi. Công ty của chồng tôi bận rộn, ấy đang đi công tác, tôi không muốn theo.
Tôi mới cưới một năm, phòng thu cũng vừa mới khai trương, tôi rất ít về nhà gặp mẹ, chỉ muốn tranh thủ dịp Tết đến ở bên mẹ.
Mẹ tôi nghe liền bật trêu tôi: “Có chồng rồi mà con cứ bám dính như đứa trẻ con không chịu lớn ”.
Bạn thấy sao?