11
Vài ngày sau, trát đòi hầu tòa ly hôn gửi đến Trần Úc, nhà họ Tô cũng đồng thời rút vốn khỏi mấy dự án hợp tác trước đó.
Lúc tôi tan , Trần Úc đợi sẵn dưới lầu công ty tôi.
Thấy tôi xuất hiện, ta lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay tôi: “Tô Oanh, sẽ không ly hôn đâu.”
Tôi liếc ta một cái: “Biết rồi, nên tôi mới kiện.”
Có lẽ chưa từng thấy dáng vẻ bình tĩnh như của tôi, Trần Úc khó chịu nhíu mày.
Cũng phải, dù sao mười năm trước đó, tôi giống như thuốc cao da chó dính lấy ta hất cũng không ra.
“Em có thể không biết, bố đã rút vốn mấy dự án của công ty rồi, thực ra như cũng tổn thất cho nhà các em, có thể chuyện lại không……”
Vốn dự án, hóa ra đây mới là mục đích thực sự Trần Úc đến hôm nay.
Tôi mỉa mai với ta, dứt khoát : “Không thể!”
“Bởi vì người rút vốn của không phải bố tôi, là tôi.”
Thấy Trần Úc lộ vẻ kinh ngạc, tôi lạnh một tiếng: “Rất đáng ngạc nhiên sao? Bố tôi chỉ có mình tôi là con , nhà họ Tô giao vào tay tôi là chuyện sớm muộn.”
“Nếu Trần tổng thiếu tiền, đi tìm Tống Phi giúp huy vốn đi.”
“Tình đích thực và tiền bạc, không thể có cả hai nhỉ, ngài có đúng không?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Trần Úc lập tức khó coi như ăn phải ruồi.
Tôi lờ ta định bỏ đi.
Kết quả chưa đi mấy bước, ta gọi tôi lại từ phía sau: “Tô Oanh, lời thật sự phải tuyệt như sao?”
“Anh thừa nhận, những năm này đã đối xử tệ với em, cũng không phải chưa từng lòng với em. Hơn nữa, em đã mang thai con của .”
Nhắc đến đứa bé, trái tim phẳng lặng như nước c.h.ế.t của tôi như bị ném vào một tảng đá lớn, lập tức dấy lên ngàn lớp sóng.
Tôi nghiến răng quay người đi đến trước mặt ta, giơ tay tát lên.
Một tiếng bạt tai vang lên, tôi hung dữ chằm chằm ta.
“Cái tát này là tôi thay đứa con đã c.h.ế.t đánh.”
Hiểu ý nghĩa trong lời của tôi, Trần Úc trợn mắt tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Ý gì, em hận đến , hận đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t con của chúng ta?”
Phải là, lúc Trần Úc diễn, Oscar cũng nợ ta một tượng vàng nhỏ.
Từng có lúc tôi cảm vì tài diễn xuất này, bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Anh đang giả vờ cái gì , Trần Úc? Rõ ràng là chính tay đã g.i.ế.c nó.”
“Là , ép tôi đến mắc bệnh trầm cảm, phải dùng thuốc dài hạn.”
“Anh thậm chí còn định để tôi đỡ rượu thay Tống Phi.”
“Ồ, đúng rồi.”
Tôi áp sát trước mặt ta, chằm chằm vào mắt ta, từng chữ một: “Là , bảo tôi thai con của chúng ta trước, quên rồi sao?”
Có lẽ lời chất vấn của tôi đã chạm đến chỗ đau của ta, sắc mặt Trần Úc khó coi đến cực điểm.
Khoảng cách gần trong gang tấc, tôi cảm nhận toàn thân ta dần dần bắt đầu run rẩy.
Anh ta như kìm nén đầy một bụng lời muốn , đến bên miệng, lại chỉ có thể thốt ra một chữ “Anh……”.
Hồi lâu sau, ta mới khô khốc hỏi một câu không liên quan: “Em…… bị trầm cảm từ khi nào?”
Tôi không hiểu tại sao ta lại hỏi điều này, tôi có bị trầm cảm hay không, đối với ta căn bản không quan trọng.
Nhưng tôi vẫn trả lời: “Chính vào lúc với tôi, Tống Phi bị trầm cảm, bảo tôi đừng chấp nhặt với ta.”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi dừng bước: “Với tư cách là vợ cũ, tôi khuyên nên đi xét nghiệm xuyên ối để kiểm tra DNA của đứa bé trong bụng Tống Phi.”
Tôi quay đầu với ta: “Dù sao thì, ta đâu chỉ có một mình là đàn ông.”
Bạn thấy sao?