Vả Mặt Tra Nam – Chương 10

chương 10

16

Lúc rời khỏi phòng bệnh, tôi thở ra một hơi nặng nề.

Như thể vẽ một dấu chấm hết cho mười năm này.

Tôi đứng bên đường vừa định mở cửa xe, bên kia đường, một chiếc Bentley dừng ở đó, bên cạnh xe dựa vào một bóng người cao ráo.

Không hiểu sao, tôi có cảm giác bị bắt quả tang chuyện xấu, vẫn đi tới.

Còn chưa đi đến gần, đã nghe thấy Tống Từ giọng âm dương quái khí: “Đêm tân hôn đi gặp riêng chồng cũ, Tô Oanh, giỏi lắm.”

……

Giọng điệu của Tống Từ nửa nửa thật, tôi cũng không biết ta có thực sự tức giận không, đại khái là có chút khó chịu?

Thế là, tôi chỉ có thể cúi đầu: “Xin lỗi, em định với một tiếng, em tưởng ngủ rồi.”

Tống Từ tôi một cái thật sâu: “Cô nghĩ ở chung một nhà với , tôi có thể ngủ nhanh như sao?”

Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra ta đang lái xe bóng gió chuyện khác.

Vừa định nổi cáu, một chiếc áo khoác cởi ra, khoác lên vai tôi.

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng trách móc của ta: “Đêm gió lớn, ra ngoài cũng không biết mặc thêm áo? Tưởng mình mình đồng da sắt à?”

Tôi nghẹn lời một chút, kéo chặt áo khoác.

Giây tiếp theo, cơ thể rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Nói xem, đều gì với hắn rồi?”

Tôi suy nghĩ một chút, kể lại đại khái những chuyện Trần Úc tìm tôi trong khoảng thời gian ngắn này.

Nghe xong, Tống Từ nhíu mày: “Cứ thế buông tha à?”

Tôi không hiểu: “Vậy còn muốn thế nào nữa, em không muốn lãng phí thời gian vào kẻ rác rưởi.”

Anh ta nghiến răng, hừ lạnh: “Được, buông tha, tôi thì không dễ dàng tha thứ như đâu.”

“Cái bộ dạng khốn nạn của hắn mà còn dám tôi bẩn? Tôi tặng hắn một thám tử tư, chỉ cần đào chuyện phong lưu của tôi với phụ nữ khác, sản nghiệp dưới tên tôi tùy hắn chọn!”

Nhận ra ý tứ trong lời của ta, tôi không thể tin nổi ngẩng đầu.

Trước mắt rơi vào một đôi mắt nóng bỏng, ẩn chứa ánh sao.

“Thực ra nghi ngờ trước đây của không sai, tôi đúng là——thích từ cấp ba đến giờ.”

Gió lạnh bên tai gào thét, tôi như nghe không rõ, trợn to mắt kinh ngạc khuôn mặt tưởng chừng phóng đãng trước mắt này.

Ngay lúc tôi định mở miệng xác nhận, phía xa truyền đến một luồng sáng chói mắt.

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên chói tai, một chiếc xe lao thẳng về phía tôi.

Cùng lúc đó, một bóng người lao ra khỏi lòng đường, chắn trước mặt tôi………………

17

“Cô Tô, mời lùi lại trước, đừng cản trở chúng tôi cứu chữa hai bệnh nhân.”

Mùi nước khử trùng nồng nặc hòa cùng tiếng còi cảnh sát tác mạnh vào giác quan của tôi.

Ngay khoảnh khắc chiếc xe đó lao về phía tôi, tôi thoáng thấy nụ cườ nham hiểm như ác quỷ của Tống Phi trong ghế lái.

Tống Từ theo phản xạ che chắn trước mặt tôi, đẩy tôi ra.

Cùng lúc đó, bên đường lao ra một bóng người.

Có lẽ là rõ khuôn mặt Trần Úc lao ra, chiếc xe bị đạp phanh gấp, do khoảng cách phanh quá ngắn, thân xe vẫn không ngừng đ.â.m vào hai người!

Đèn phòng phẫu thuật tắt.

Trái tim trong lồng n.g.ự.c như nhảy ra ngoài, tôi vội vàng bước tới nắm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, sao rồi?”

“Cô Tô yên tâm, hai người không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là một trong hai người bị thương cột sống, có thể tương lai một thời gian dài cần phải dùng xe lăn.”

Lồng n.g.ự.c như bị thứ gì đó bóp nghẹt, tôi run rẩy hỏi: “Xin hỏi là vị nào ạ?”

“Là ngài Trần ạ.”

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy một thời gian dài, là bao lâu ạ?”

Bác sĩ do dự một chút, bình tĩnh đáp.

“Cả đời………………”

18

Tống Phi vì tội cố ý g.i.ế.c người không thành bị tạm giam, việc tuyên án chỉ là vấn đề thời gian.

Tống Từ bị gãy xương phải bó bột dày cộp.

Sau khi về nhà, ta giống như một đứa trẻ sơ sinh khổng lồ, đường không đi cần tôi dìu, quần không mặc cần tôi giúp.

Thậm chí về sau, cơm cũng phải tôi đút.

Tôi thực sự không nhịn đặt mạnh bát xuống: “Tổng giám đốc Tống, gãy chân, không phải gãy tay.”

Tống Từ tủi thân liếc tôi một cái, thở dài cúi đầu: “Ai da, dù sao cũng thay chị đỡ tai nạn xe, chị cũng không thèm thương tôi.”

Tôi: 「………………」

Những ngày nô tỳ như kéo dài gần một tháng.

Cho đến một buổi tối nọ, Tống Từ dứt khoát nằm ì trên giường tôi không đi, tôi đang định một cước đá ta xuống giường.

Lại bị ta nắm lấy mắt cá chân kéo về phía mình.

Bên tai rơi xuống một hơi thở nặng nề: “Mai là ngày đăng ký kết hôn, còn nhớ chứ?”

Tôi không hiểu: “Ừm, sao ?”

Ánh đèn vàng ấm áp phác họa đường nét khuôn mặt nghiêng cao thẳng của ta, Tống Từ khẽ một tiếng, lòng bàn tay vuốt ve eo tôi.

“Để tránh cho chị sau này chịu thiệt thòi, cho nên, tối nay cho chị kiểm hàng trước, rồi quyết định ngày mai có muốn đăng ký kết hôn không?”

Lời này tuy là giọng nghi vấn, rõ ràng không phải đang hỏi ý kiến.

Tôi giãy giụa vừa định nhắc nhở ta chân còn bị thương, giây tiếp theo, cục bột nặng trịch bị ném xuống sàn.

Đồng thời bị ném xuống, còn có chiếc áo choàng ngủ màu đen của Tống Từ………………

19

Ngày hôm sau, tôi gần như toàn thân đau nhức bị Tống Từ vớt đến cục dân chính.

Bữa tối ta đặt ở nhà hàng xoay trên tòa nhà cao nhất Thâm Thành.

Tôi qua cửa sổ sát đất ra ngoài, cảnh đêm trôi nổi, trên mặt sông là những chiếc du thuyền lẻ tẻ.

Ăn đến cuối bữa, đột nhiên, đèn trong nhà hàng tắt hết.

Ngay lúc tôi vừa định lấy điện thoại ra soi sáng, mặt sông bên ngoài cửa sổ sát đất bay lên vô số máy bay không người lái, lấp lánh ánh sao như mưa sao băng.

Những chiếc máy bay không người lái đó bắt đầu vẽ tên tôi và Tống Từ trên không trung, tất cả các biển quảng cáo trên các tòa nhà cao tầng xung quanh đều biến thành dòng chữ “marry me”.

Tôi người đang quỳ một gối trước mặt, trong mắt long lanh nước mắt.

“Tống Từ, em——”

“Thay vì là cầu hôn em, không bằng , muốn em cho một cơ hội theo đuổi em lại từ đầu.”

Không biết có phải là ảo giác không, trên khuôn mặt vốn luôn phong khinh vân đạm của Tống Từ thoáng qua một tia căng thẳng.

“Cho dù ban đầu em không đưa chiếc cúc áo đó cho , vẫn sẽ đi tìm em.”

“Doanh Doanh, biết ban đầu em đồng ý đính hôn với là do thế bắt buộc, cho nên, muốn theo đuổi em lại một lần nữa.”

“Lần này, giữa chúng ta, không có người khác, không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...