Hạ Kiến phản cảm lui về phía sau.
“A, Hạ Kiến đừng đẩy tôi…” Diệp Hướng Tuyết hét lên lên rồi bị va vào tường đối diện.
Trán Diệp Hướng Tuyết sưng lên một cục to đùng.
Diệp Triệu, Diệp Cường, Trương Phương theo phản xạ chạy về phía Diệp Hướng Tuyết, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng.
Diệp Hướng Tuyết che trán, khóc càng thêm thảm thiết: “Hạ Kiến, tôi chẳng qua chỉ giỡn với ở trường thôi, lẽ nào hận đến mức muốn đẩy tôi c.h.ế.t sao?”
Diệp Triệu lập tức đau lòng cho Diệp Hướng Tuyết, cậu ta lớn tiếng mắng mỏ Hạ Kiến: “Ai dạy cái thói tuổi còn nhỏ mà đã ra tay ác độc với người khác thế hả? Cô quả đúng là không bằng súc sinh.”
Tôi tức giận đến phát run, đang muốn dạy dỗ cậu ta, thì Hạ Kiến đã tiến về phía trước một bước. Con bé đi tới trước mặt Diệp Hướng Tuyết đang ngã dưới đất, rồi dùng một tay kéo ta đứng dậy.
Một giây sau.
Ầm.
Diệp Hướng Tuyết lại bị quăng mạnh vào tường, sau đó từ từ trượt xuống đất.
Lần này, Diệp Hướng Tuyết bị ngã nặng hơn, ta lập tức im bặt không một lời.
Sắc mặt Hạ Kiến không thay đổi, con bé lạnh lùng về phía Diệp Triệu, giọng điệu bình tĩnh: “Anh mắng tôi, tôi đẩy ta. Được thôi, giờ tôi đẩy rồi đó.”
Diệp Triệu: “…”
Tôi vỗ tay khen ngợi con mình: “Bé cưng đúng! Chúng ta không thể tự dưng bị oan như .”
Tôi lại đi đến trước mặt Diệp Triệu rồi giơ tay tát liên tiếp mấy cái vào mặt cậu ta: “Nghe rõ chưa? Vừa rồi không phải là em con đẩy Diệp Hướng Tuyết, mà chính ta đang diễn khổ nhục kế!”
Diệp Triệu lại lạnh: “Mẹ, chỉ vì một bản giám định ADN mà mẹ trở nên mất trí như sao? Dù gì đi nữa, Tiểu Tuyết cũng là lớn lên trong cái nhà này, còn mẹ lại vì một đứa ác độc ngần này mà vu oan cho em ấy sao? Mẹ không sợ mình tổn thương trái tim Tiểu Tuyết à? Hôm nay con thẳng, chỉ cần con ở đây, ngồi nhà vĩnh viễn sẽ không có em nào khác ngoài Tiểu Tuyết. Trong lòng con cũng chỉ có một em là Tiểu Tuyết thôi, còn lại con không nhận!”
Tôi giận dữ : “Mẹ chưa chết, nhà này vẫn là do mẹ chủ. Từ khi nào đến đến lượt con quản? Con mẹ không cần con nhận, con bé là con mẹ, ai không nhận, thì cút khỏi cái nhà này!”
Diệp Triệu bế Diệp Hướng Tuyết lên, lạnh lùng với tôi: “Được, bây giờ bọn con cút ngay! Hy vọng sau khi tỉnh táo mẹ đừng hối hận!”
Tôi hối hận cái gì, giờ phút này tôi chỉ thấy hối hận khi đã sinh ra một thằng con mù.
Trương Phương không dám tôi nữa mà đuổi theo Diệp Triệu và Diệp Hướng Tuyết đang ra ngoài cửa.
“Đợi chút!” Tôi hô lên.
Diệp Triệu hừ một tiếng: “Bây giờ mẹ hối hận rồi? Mẹ, chúng con sẽ không tha thứ cho mẹ đâu.”
“Hối hận? Ha, mẹ chỉ cần coi như không có đứa con này là rồi, mẹ hối hận gì? Nghe rõ nhé, từ giờ trở đi, không còn là con tôi, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con!” Tôi chỉ vào Trương Phương đang núp sau lưng cậu ta: “Còn nữa, tôi còn có việc cần tìm bà. Trương Phương, bà theo tôi lên thư phòng!”
Món nợ quan trọng nhất còn chưa tính mà muốn thoát thân nhẹ nhàng như sao, nghĩ đơn giản quá rồi đấy.
Trương Phương không dám tới, bà ta nắm chặt ống tay áo của Diệp Triệu không buông.
Tôi lạnh: “Không vào thư phòng thì chúng ta đến đồn cảnh sát bàn nhau về chuyện bà xúi con mình bắt nạt con tôi.”
Nói xong, tôi bước vào thư phòng, rồi rút lấy một cái gậy đánh golf từ giá đựng gậy.
Một lúc sau, Trương Phương không dám đến đồn cảnh sát run rẩy bước vào. Tôi quất mạnh một cái vào lưng bà ta.
Trương Phương hét thảm như heo bị chọc tiết.
Diệp Cường, Diệp Triệu lập tức chạy đến cửa thư phòng.
Tôi đóng cửa lại, khóa chặt.
Vừa quay lại, tôi liền quất tiếp một gậy thật mạnh vào vai Trương Phương.
“Gậy này là để trả lại vết thương trên lưng con tôi.”
“Gậy này là để trả lại vết thương trên tay con tôi.”
“Gậy này là để trả lại vết thương trên đùi con tôi.”
…
Cửa bị đẩy ra.
Diệp Cường xông vào, vội vàng chạy về phía Trương Phương đang nằm dưới đất. Anh ta tự nhiên ôm bà ta vào lòng, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn ta thuần thục như ôm vợ mình, tôi không khỏi nheo mắt: “Diệp Cường, gì ?”
Diệp Cường ôm chặt cánh tay Trương Phương, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay đầu tôi: “Em không cần phải ép mọi người vào bước đường cùng như này. Chúng ta cũng đâu phải không nuôi nổi hai con , cùng lắm thì nuôi cả hai không phải là sao? Nói với người bên ngoài là Hạ Kiến là nhi chúng ta mới nhận nuôi, thế là giải quyết ổn thoả rồi. Sao em phải mọi chuyện loạn lên thế? Tiểu Triệu đúng, em điên rồi.”
Tôi giận dữ: “Con tôi là nhi? Diệp Cường, đầu óc bị xi măng cho lú lẫn rồi à? Làm sao có thể ra một câu ngu xuẩn đến hả? Anh có biết họ đã gì với con ruột của tôi không?!”
“Họ gì thì cũng không thể đánh người thành như thế!”
“Vậy sao? Anh cũng muốn đi cùng họ?”
Diệp Cường dừng lại một chút, lạnh lùng : “Em tự ở lại mà suy nghĩ đi!”
Diệp Cường ôm chặt Trương Phương hơn rồi bước ra ngoài. Tôi theo bóng lưng ta, ổ khóa cửa bị Diệp Cường dùng một cây đèn nặng đập vỡ, trong đầu bỗng loé lên đèn đỏ cảnh báo.
Diệp Cường là người thành thật có tiếng trong mắt mọi người. Mấy năm qua, ta vẫn luôn ở nhà chịu thương chịu khó, không một lời nặng nhẹ với tôi chứ đừng đến chuyện đập đồ.
Đặc biệt là năm đó, trước mặt mẹ tôi, ta vẫn luôn bảo gì đấy. Nhiều năm trước đó, khi mẹ ốm nặng, vì bận rộn với công việc ở công ty nên tôi không thể đến bệnh viện thăm bà. Thế nên, Diệp Cường vẫn luôn bận bận trước bận sau.
Trước khi lâm chung, mẹ tôi rằng, bà đã giúp tôi, Diệp Cường là người trung thực, ta thật sự quý trọng tôi.
Hơn nữa, mẹ còn rằng loại người như Diệp Cường không có tâm địa xấu như những người khác.
Với tính cách mạnh mẽ của tôi, chỉ khi kết hôn với những người trung thực như Diệp Cường thì mới có thể duy trì một mối quan hệ lâu dài.
Nhưng ngay lúc này, giác quan thứ sáu của tôi mạnh mẽ cảm thấy, “người hiền lành trung thực, không có tâm địa xấu” trong mắt mọi người dường như không phải như .
Bạn thấy sao?