Trương Phương: “Nghe mấy đứa nhóc bắt nạt kia đều là con cái của gia đình quyền quý, nếu không nhờ lòng tốt của giám đốc Đổng, thì một bảo mẫu nhỏ bé như tôi thật sự không biết phải xử lý thế nào.”
Tôi đã đưa con ruột của mình về nhà, mà bà ta vẫn dám nuôi hy vọng là bây giờ tôi vẫn khù khờ, mơ mơ màng màng không hay biết gì sao, thật không biết trời cao đất dày!
Còn Diệp Cường và Diệp Triệu, hai tên đàn ông ngốc nghếch này, lại bị đôi mẹ con kia dắt mũi sang chuyện bạo lực học đường.
Không ai thắc mắc tại sao một người luôn bận rộn như chó là tôi, hôm nay lại rảnh đến mức mang một lạ về nhà?
Tôi thẳng thừng lôi báo cáo giám định ra, lập tức gián đoạn cuộc thảo luận sôi nổi về chủ đề ác mộng mà con tôi phải chịu đựng.
Tôi kéo Hạ Kiến đang dần trở lại vẻ lạnh lùng, cất giọng : “Việc của con tôi không cần mẹ con các người phải bận tâm. Không như Diệp Hướng Tuyết, đây mới là con ruột của tôi!”
Phòng khách vừa rồi còn náo nhiệt bỗng dưng trở nên tĩnh mịch.
Vài giây sau, Diệp Triệu là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta : “Mẹ, mẹ đang cái gì ?”
Tôi đẩy tờ giấy giám định ADN tới trước mặt Diệp Triệu: “Con là bác sĩ, cho dù chỉ là thực tập sinh cũng đâu đến mức không thể phân biệt bản báo cáo giám định ADN này là thật hay giả đâu nhỉ?”
Diệp Triệu cầm lấy bản báo cáo, lật xem một lát. Không lâu sau, vẻ mặt cậu ta trở nên nghiêm nghị. Diệp Cường cũng tiến đến trước mặt Diệp Triệu xem báo cáo.
Diệp Triệu trầm giọng: “Báo cáo giám định ADN là thật.”
Vẻ mặt cậu ta phức tạp về phía Hạ Kiến.
Trương Phương bắt đầu diễn kịch: “Điều đó không thể nào! Con của tôi là con ruột của giám đốc Đổng ư? Làm sao có thể? Điều này cho dù là thế nào thì cũng không thể! Nếu con tôi là con , con tôi thì sao?”
Tôi lạnh hỏi lại bà ta: “Bà đi?”
Trương Phương bắt đầu giả vờ bối rối, giả vờ đau lòng: “Con tôi nuôi nhiều năm như , lại là con của giám đốc Đổng ư? Vậy con của tôi đang ở đâu? Tôi thực sự không biết chút nào, tại sao có thể như ? Tại sao có thể?”
Diệp Hướng Tuyết không giữ bình tĩnh như mẹ mình. Chân ta mềm nhũn, đỡ lấy bức tường bên cạnh, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch.
Tôi lấy đoạn ghi âm điện thoại lúc trước ra.
Bởi nội dung chuyện của Trương Phương và Diệp Hướng Tuyết khá bẩn, nên trước khi phát sóng, tôi đã đưa tay bịt chặt tai con mình.
Sáng sớm tôi đã hỏi luật sư, bởi thời gian tôi mở ghi âm muộn, không ghi âm chứng cứ Trương Phương tự mình tráo đổi hai con , chỉ ghi âm lời mắng chửi con của tôi, vì phần ghi âm này không đủ để đưa ra tội danh nặng cho Trương Phương.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, đoạn ghi âm đã đủ để đối phó với Trương Phương, mặc dù bà ta sống c.h.ế.t không thừa nhận biết chuyện này.
Quả nhiên, khi đoạn ghi âm vừa tung ra, Trương Phương suy sụp ngã xuống nền đất, sắc mặt cực kỳ khó coi. Diệp Hướng Tuyết cũng ngã quỵ theo.
Diệp Hướng Tuyết nhắm chặt mắt, gương mặt căng cứng, không một lời.
Người chồng Diệp Cường hiền lành của tôi, nhíu chặt lông mày, không ra đang suy nghĩ gì.
Diệp Triệu thì có vẻ mặt ngây ngốc, không dám tin vào sự thật.
Tôi đi đến trước mặt Diệp Hướng Tuyết, tháo hết những món trang sức đắt tiền như vòng tay đính kim cương, bông tai, vòng cổ có giá trị tương tự trên người ta xuống.
“Không !” Diệp Hướng Tuyết hoảng sợ lắc đầu, ta điên cuồng giãy giụa, muốn bảo vệ những châu báu này: “Không! Mẹ, con là con của mẹ mà, những thứ này đều là mẹ tặng cho con, mẹ không lấy đi! Mẹ không thể đối xử với con như !”
Tôi cương quyết tháo hết chúng ra, sau đó với ta: “Tôi không có loại con bắt nạt học như , trong ghi âm gọi ai là mẹ, quên rồi sao? Con bảo mẫu, bây giờ nên về nhà với mẹ của đi!”
Diệp Hướng Tuyết lắc đầu: “Không phải, không phải con, là mẹ con, không đúng, mẹ con không phải, bà ta không xứng mẹ của con. Tất cả mọi chuyện đều do Trương Phương bảo con . Trương Phương con là con của bà ta, bảo con đừng với mọi người, còn bảo con phải đối phó Hạ Kiến. Bà ta Hạ Kiến là người xấu, con không biết gì hết, con thật sự không biết gì cả, hu hu…”
Trương Phương bị con ruột phản bội trắng trợn thì đau đớn rống to: “Diệp Hướng Tuyết, sao con có thể dứt khoát hãm người mẹ ruột của mình hả?!”
Diệp Hướng Tuyết lại một mực khẳng định tất cả đều là Trương Phương xui khiến.
Cô ta hệt như con ruồi mất đầu, chạy tới cầu xin Diệp Cường.
Diệp Cường có vẻ muốn giúp ta một chút, sau khi tôi, ta liền dè chừng không thành tiếng.
Diệp Hướng Tuyết lại chạy đến cầu xin Diệp Triệu. Cô ta ôm đùi Diệp Triệu khóc lóc thảm thiết: “Anh, thật sự không phải em, biết đấy, em sợ tối, sợ sét, trước đây đều ở bên em, sau khi đi thì không còn thời gian ở bên em.”
“Sau đó đều là Trương Phương ở bên cạnh em. Là bà ta bảo em chuyện xấu, em mọi người cưng chiều từ nhỏ, em cái gì cũng không hiểu, em sai rồi. Anh ơi, đừng đuổi em đi mà, rời khỏi mọi người, em sẽ c.h.ế.t mất, em thật sự sẽ c.h.ế.t mất đó, hu hu…”
Diệp Triệu chau mày, cũng không nhúc nhích.
Diệp Hướng Tuyết lại đổi hướng, chạy đến trước mặt Hạ Kiến, ta cố gắng kéo lấy con bé, giả vờ khóc lóc xin tha: “Hạ Kiến, tôi sai rồi. Tôi nghe lời người xấu nên mới chuyện không tốt với ở trường học. Cô tha thứ cho tôi đi, xin hãy với mẹ tôi một tiếng, cầu xin bà ấy để tôi ở lại không? Sau này tôi sẽ nghe lời , tất cả quần áo túi xách trong phòng tôi đều cho hết…”
Cô ta vừa khóc vừa dùng sức áp sát lên người Hạ Kiến.
Bạn thấy sao?