Dù đã cầu gấp, tôi vẫn phải chờ hai giờ mới nhận báo cáo.
Trong khoảng thời gian này, tôi nhiều lần muốn đưa con đi ăn món ngon, mua cho con những thứ mà con thích, con bé có chính kiến, kiên trì đợi đến khi có kết quả.
Kết quả giám định không có gì bất ngờ.
Khi tôi ôm con bé lần nữa, mặc dù Hạ Kiến không còn tránh né, thân hình gầy gò ấy lại cứng đờ và mất tự nhiên.
Khi nắm lấy cánh tay con bé, tôi cảm nhận Hạ Kiến đang co rúm lại và nghe thấy tiếng thở hổn hển của bé con.
Tôi chợt khựng lại, nâng tay và xắn tay áo sờn rách bạc màu của con bé. Chỉ cần một cái, tôi lập tức cảm thấy đau đớn thấu lòng, thù hận như lửa.
Trên cánh tay gầy gò của bé toàn là những vết bầm tím xanh tím đỏ, trông rất đáng sợ!
Hạ Kiến rút tay lại, nhanh chóng kéo ống tay áo xuống. Tôi tức giận nghiến răng, cố gắng kìm nén lửa giận, nhẹ nhàng hỏi con: “Ai đã điều này với con? Diệp Hướng Tuyết hay vợ chồng Trương Phương? Con cho mẹ, mẹ sẽ không tha cho bất kỳ ai trong số họ.”
Hạ Kiến không trả lời, con bé đã kiên quyết với tôi: “Mẹ không cần đón con về nhà, con chỉ cần mẹ giúp ba việc. Thứ nhất, giúp con chuyển trường. Thứ hai, giúp con đổi tên. Thứ ba, cho con một khoản tiền đủ để con tự đi học và sinh sống năm năm.”
Con tôi đã phải chịu đựng biết bao đau khổ, con bé lại bình tĩnh đến mức khiến người ta rơi nước mắt.
Tôi sẽ mọi điều để con có những điều kiện tốt nhất. Nhưng tôi không thể để con bé rời xa mình trước khi trưởng thành. Tôi biết bây giờ con không tin tưởng tôi. Nhưng tôi sẽ chứng minh điều đó bằng hành của mình.
Tôi nuốt nước mắt: “Con yên tâm, mẹ sẽ giúp con đổi tên và chuyển trường. Những việc này cần thời gian, chúng ta không thể vội vàng.”
Sau đó, tôi kéo Hạ Kiến đứng dậy, dẫn con bé đến bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất, kiểm tra sức khỏe và xử lý các vết thương trên cơ thể.
Khi kiểm tra, tôi mới nhận ra không chỉ cánh tay, lưng, xương sườn, và cả đùi của con bé đều có những vết bầm tím.
Nhìn vào những vết thương có thể thấy, đây không phải là chuyện mới xảy ra gần đây.
Chính sự kết hợp giữa vết thương mới và vết thương cũ mới khiến nó trở nên đáng sợ đến như .
Nước mắt tôi không kìm tuôn rơi, trên trán Hạ Kiến đang ứa mồ hôi lạnh, từ đầu đến cuối, con bé chỉ nghiến chặt răng mà không lấy một lời, như thể con đã quá quen với việc phải chịu đựng nỗi đau này một mình.
Tôi dẫn Hạ Kiến đi ăn trưa, hỏi con muốn ăn gì.
Trong mắt Hạ Kiến ánh lên một niềm háo hức, con bé lại hơi ngại ngùng hỏi tôi: “Con có thể ăn hamburger không?”
Tôi lục tìm trong đầu mà không biết hamburger là gì, không ngại hỏi: “Xin lỗi con , mẹ không biết, con có thể cho mẹ biết hamburger là cái gì không?”
Mặt Hạ Kiến hơi đỏ lên: “Chính là hamburger, khoai tây chiên, giống như KFC hay McDonald’s, giá cả thì rẻ hơn.”
Những chiếc hamburger, khoai tây chiên bình thường mà Diệp Hướng Tuyết đã ăn chán chê từ khi còn nhỏ lại là món ăn mà con tôi khao khát mà lại chẳng thể có . Tôi thấy mũi mình cay xè mà ôm lấy vai con: “Vậy chúng ta sẽ ăn món đắt nhất.”
Vừa hay là ở phía trước có một nhà hàng KFC, tôi kéo con bé vào, không đợi con chọn món, tôi đã với nhân viên: “Tất cả các loại, mỗi loại một phần.”
Tôi không nghĩ đến chuyện ăn không hết, vì lúc này tôi chỉ muốn bù đắp cho con .
Thực tế Hạ Kiến lại bình tĩnh hơn cả tôi. Ngoại trừ hai món mà chúng tôi có thể ăn hết, con bé không hề đụng đến bất kỳ món nào khác, mà đã bảo nhân viên gói lại mang theo.
Trong khi ăn hamburger, khuôn mặt từ lâu đã luôn lạnh lùng, thờ ơ với cuộc đời này của con tôi mới tạm thời hiện lên chút niềm vui và thỏa mãn vốn thuộc về lứa tuổi của con.
Ăn xong, tôi dẫn con bé đi mua sắm.
Hạ Kiến rất tò mò với mọi thứ, khi thấy giá tiền, con bé lại lặng lẽ đặt xuống, giả vờ lạnh nhạt với tôi rằng mình không thích.
Tôi đã mua hết cho con.
Sau khi mua sắm đến mức không thể chở nổi thêm nữa, tôi mới dừng lại, đưa con về nhà.
Tất cả mọi người đều có mặt. Diệp Cường, Trương Phương, Diệp Hướng Tuyết, và cả con trai lớn Diệp Triệu đang bác sĩ thực tập của tôi, người mà lâu nay không có mặt ở nhà, suốt cả một tháng chẳng gặp mặt lần nào.
Khi thấy Hạ Kiến, mọi người đều có phản ứng khác nhau.
Diệp Hướng Tuyết về sớm như , chắc hẳn là muốn thông báo tin tức.
Vì , Trương Phương ắt hẳn đã chuẩn bị từ trước, ngoại trừ ánh mắt né tránh khi tôi thì bà ta không hề tỏ ra quá hoang mang hay hỗi lỗi.
Diệp Hướng Tuyết không còn dáng vẻ kiêu ngạo như ở trường mà vội vã chạy đến, chào đón tôi bằng gương mặt tươi ngọt ngào. Cô ta ngây thơ hỏi: “Mẹ, hoá ra mẹ đưa học của con đi à?”
Sau đó, ta lại về phía Hạ Kiến, : “Hạ Kiến à, và mẹ tôi có chuyện gì sao không với các một lời? Lớp trưởng còn tưởng trốn học, định ghi vào danh sách vắng học đấy.”
Diệp Hướng Tuyết vẫn giữ vẻ mặt ngoan ngoãn: “Nhưng Hạ Kiến à, không cần phải lo đâu, là con của dì Phương Phương – bảo mẫu nhà tôi, cũng là tốt của tôi. Chúng ta còn là cùng lớp, tôi sẽ không để lớp trưởng ghi vào danh sách vắng học đâu.”
Trương Phương rơi nước mắt, trong lời lại ẩn chứa sự thăm dò: “Giám đốc Đổng, thật sự cảm ơn . Vừa rồi tiểu thư về với tôi, con tôi bị bắt nạt ở trường, là đã đứng ra giúp đỡ.”
Bạn thấy sao?