Diệp Hướng Tuyết kéo tôi gần hơn, : “Mẹ, đừng để ý đến con đấy, nó là một đứa ngốc đấy.”
Tôi nghiêm mặt: “Sao con có thể về học của mình như ? Ai dạy con vô lễ như thế?”
Diệp Hướng Tuyết ngạc nhiên rồi lại nở nụ ngọt ngào: “Con xin lỗi mẹ, con biết sai rồi. Con nghe các nên mới học theo. Con hứa về sau sẽ không tái phạm nữa.”
Dù cho không thấy rõ khuôn mặt bé, không hiểu sao lòng tôi lại thấy thương cảm. Tôi hỏi Diệp Hướng Tuyết: “Cô này tên gì?”
Diệp Hướng Tuyết lớn: “Mẹ, mẹ không nên nghe thì hơn. Con sợ mẹ nghe xong lại trách con vô lễ.”
Tôi cau mày: “Ý con là sao?”
“Bạn ấy tên Hạ Kiến.” Diệp Hướng Tuyết cố nhấn mạnh hai từ “Hạ Kiến”.
Trái tim tôi bỗng co thắt lại.
Tôi buông tay Diệp Hướng Tuyết ra, tiến về phía bé đang cúi đầu.
Khi đến gần, tôi thấy những chữ khắc trên bàn học bé: “Đồ ngu c.h.ế.t đi! Đồ hèn c.h.ế.t đi! Xấu xí! Đần độn! Ngu ngốc…”
Rồi tôi thấy khuôn mặt đang cúi gằm của bé.
Chỉ một ánh , trái tim tôi lập tức đau nhói.
Đây là con tôi.
Cảm giác đặc biệt này, và gương mặt giống hệt tôi hồi trẻ, không còn nghi ngờ gì nữa, bé vô tội đang bị bắt nạt này chính là con ruột của Đổng Chi tôi!
Diệp Hướng Tuyết nhanh chóng đuổi theo, kéo tay tôi: “Mẹ, không phải hôm nay mẹ nghỉ nên mới đến thăm con sao? Đúng lúc hôm nay con không có tiết quan trọng, để con xin nghỉ tồi cùng mẹ đi dạo phố nhé.”
Tôi đẩy tay ta ra rồi nắm lấy tay Hạ Kiến, nhẹ nhàng : “Bé cưng, đi với mẹ nào.”
Diệp Hướng Tuyết thấy tôi tự xưng là mẹ của Hạ Kiến thì cực kỳ hoang mang.
Nhưng ta nhanh chóng giả vờ không biết mà chạy tới chặn trước mặt tôi mà hoảng hốt lên: “Mẹ, mẹ muốn gọi mẹ với ai thế? Con mới là con của mẹ mà…”
Hạ Kiến cũng vội vàng rút tay lại hệt như một con nai hoảng sợ, bé nghi ngờ hỏi: “Dì…”
Diệp Hướng Tuyết lập tức quay lại tức giận Hạ Kiến rồi quát tháo: “Mày gọi ai là dì? Loại người như mày có tư cách gì mà dám chào hỏi mẹ tao…”
Bốp.
Tôi tức giận đến mức tát mạnh vào mặt Diệp Hướng Tuyết.
Diệp Hướng Tuyết trợn tròn mắt không tin, ta đưa tay che mặt rồi gào lên: “Mẹ, mẹ đánh con?!”
Tôi bình tĩnh đáp: “Đúng , mẹ đánh con đấy! Nếu con còn dám kiêu căng vô lễ với học như , mẹ sẽ còn đánh con nữa!”
Mọi người đều sững sờ trước cú tát này.
Từ trước đến nay, Diệp Hướng Tuyết luôn Diệp Cường và Trương Phương nâng niu chiều chuộng nên hẳn là chưa từng bị đánh như .
Cô ta oán giận trừng mắt tôi rồi ôm mặt khóc nức nở chạy ra khỏi phòng học.
Tôi không quan tâm mà chỉ kéo Hạ Kiến đang sững sờ đi ra ngoài, đi thẳng đến chỗ không có ai.
Hạ Kiến rút tay ra khỏi tôi, từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trong veo của con bé giờ đây hiện lên đầy vẻ phức tạp, có kinh hoàng, có ngạc nhiên, nhiều hơn cả là sự lạnh lùng của một người đã bị cuộc sống cho chai lì. Hạ Kiến hỏi: “Dì có ý gì?”
Tôi con bé gầy guộc mảnh khảnh đến mức có thể bị gió thổi bay mà không kìm nước mắt.
“Con à, mẹ là mẹ của con, là mẹ ruột của con. Xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, để con phải chịu khổ…” Tôi nức nở không thành lời.
Vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Kiến d.a.o , đôi mắt tối tăm lạnh lẽo dấy lên đầy sự nghi ngờ.
Tôi vươn tay định ôm con bé thật chặt. Nhưng con bé lại cảnh giác lùi bước vài bước.
Bị con ruột cảnh giác, lòng tôi đau đến tê tái: “Mẹ không lừa con, mẹ thật sự là mẹ ruột của con, mẹ đến đón con về nhà. Mẹ sẽ thương con nhiều gấp trăm ngàn lần, bù đắp lại cho con.”
Tôi cứ nghĩ con bé sẽ khóc, sẽ hét, sẽ mắng mỏ tôi hay không thừa nhận tôi, Hạ Kiến chỉ im lặng.
Sau một hồi lâu, con bé lên tiếng: “Loại chuyện này, chắc phải xét nghiệm ADN chứ ạ?”
Tôi đang khóc, khi nghe những lời bình tĩnh đến lạ thường của con , tôi vẫn không nhịn mà gật đầu.
Thực ra tôi biết chắc mình sẽ không nhận lầm, đây chính là con tôi. Nhưng xét nghiệm ADN vẫn là bằng chứng mạnh mẽ nhất.
Tôi lau nước mắt: “Mẹ sẽ xin nghỉ cho con, đưa con đi xét nghiệm ADN, rồi cùng con đi dạo phố. Con không cần lo việc học bị ảnh hưởng, mẹ sẽ tìm gia sư tốt nhất giúp con học bù.”
“Cháu tự đi xin nghỉ .”
“Vẫn để mẹ đi.” Tôi sợ giáo viên sẽ khó Hạ Kiến. Xét từ vụ bắt nạt trước đó, nếu giáo viên chỉ cần ý một chút, thì sao Hạ Kiến lại có thể bị bắt nạt đến mức này chứ?
Tôi vẫn nhớ Diệp Cường từng bảo mình chuyển tiền để quyên góp cho thư viện và khu ký túc xá của trường này.
Điều này cho thấy rằng việc, Diệp Hướng Tuyết có thể hoành hành ngang ngược như ở trường, không thể không thiếu đến việc do có Diệp Cường chống lưng.
Hạ Kiến : “Thành tích của cháu kém, dù cháu có đi học hay không thì đối với các thầy cũng chẳng quan trọng. Cháu không có ở đây thì các thầy cũng không bận tâm. Cháu tự xin phép ạ.”
Lời nhẹ nhàng ấy khiến trái tim tôi lại đau thêm lần nữa.
Con tôi, đã mười sáu mười bảy tuổi, đáng lẽ phải thương, lại phải gánh chịu sự khinh miệt không nên dành cho tuổi của nó.
Nghĩ đến chiếc ghế đầy m.á.u và những lời lẽ ác độc trên bàn, tôi nhắm mắt lại, đảm bảo với Hạ Kiến: “Mẹ sẽ không để bất cứ ai ức h.i.ế.p con nữa, bao gồm cả Diệp Hướng Tuyết, con không cần phải sợ nó.”
Hạ Kiến nhún vai: “Cháu không sợ ấy, trong lớp học cháu chỉ giả vờ thôi. Cháu thực sự không sợ, có thể c.h.ế.t thì chết, họ không dám g.i.ế.c cháu. Nếu cháu giả vờ sợ hãi thì họ sẽ thấy không thú vị, cũng sẽ ít phiền cháu hơn.”
Giọng điệu bình thản khi đến cái c.h.ế.t của con bé lại tôi cảm thấy như bị d.a.o cắt lòng.
Sau khi giả vờ xin nghỉ xong, tôi muốn dẫn Hạ Kiến đi ăn gì đó ngon ngon, con bé gầy quá rồi.
Hạ Kiến từ chối, bảo tôi hãy đi xét nghiệm ADN trước.
Tôi nhận ra, con bé không muốn nhận ân một cách vô lý.
Bạn thấy sao?