Bảo mẫu đã tráo đổi con của tôi với con bà ta.
Thiên kim giả sống trong giàu sang phú quý ở nhà tôi.
Thiên kim thật lại bị đối xử như chó ở nhà bảo mẫu.
Sau khi biết chuyện, tôi quyết định phải đổi lại con.
Chồng và con trai tôi không nỡ rời xa thiên kim giả, muốn giữ ta bên cạnh cả đời. Đã , họ còn tuyên bố với bên ngoài rằng, con thật của tôi là trẻ mồ côi mới nhận nuôi.
Tôi tức giận, lập tức ly hôn với chồng, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con trai, để hai người họ cuốn xéo ra khỏi nhà cùng với thiên kim giả.
Công tác kết thúc sớm, tôi đột ngột về đến nhà vào lúc rạng sáng.
Tất cả người hầu còn đang nghỉ ngơi.
Khi vào phòng, tôi nghe thấy tiếng bảo mẫu Trương Phương và con Diệp Hướng Tuyết của mình đang ở trong phòng quần áo của tôi.
Qua khe cửa, tôi thấy hai người đang thử đeo những món trang sức quý giá trong bộ sưu tập của mình.
Đêm khuya không ngủ, hóa ra là để thử đeo lén những món đồ trang sức quý giá của tôi.
Hai người họ vừa thử trang sức vừa thong thả trò chuyện, vì tôi nghe một bí mật trời.
Tôi nghe Diệp Hướng Tuyết gọi Trương Phương là mẹ.
Nguyên nhân là khi con tôi sinh ra, Trương Phương đã đã tráo đổi con của tôi với con bà ta!
Diệp Hướng Tuyết đang ăn ngon mặc đẹp trong nhà tôi là con ruột của Trương Phương.
Trong khi đó, con của tôi từ khi sinh ra đã bị Trương Phương mang về, bị bà ta coi như con ch.ó mà giễu cợt đánh đập suốt từ lúc bé đến lớn.
Máu trong người tôi lập tức dồn thẳng lên não.
Tôi hận không thể lập tức xông vào g.i.ế.c c.h.ế.t ả đàn bà ngoài mặt khúm núm với tôi thực chất lại ác độc xảo trá.
Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Còn chưa có chứng cứ xác thực.
Tôi không thể hành bừa bãi.
Trong phòng thay đồ, cuộc trò chuyện của họ vẫn chưa dừng lại.
Trương Phương: “Bé cưng, có Hạ Kiến đồ chơi, con không còn buồn chán ở trường nữa phải không? Hôm qua, khi con tiện nhân đó về nhà, mẹ thấy quần áo của nó rách nát hệt như con ch.ó mắc mưa, đó có phải là kiệt tác của con không?”
Diệp Hướng Tuyết đắc ý : “Mẹ cũng thấy thú vị đúng không? Mẹ không biết đâu, lúc bọn con đi lột quần áo của nó, con đấy vùng vẫy hệt như con ch.ó điên. Lần sau con sẽ quay video cho mẹ xem nhé.”
“Được, miễn con vui là , đừng c.h.ế.t người đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù người mẹ Đổng Chi đại gia của con có đích thân ra mặt thì cũng không dễ giải quyết đâu. Đổng Chi cương quyết muốn giữ thể diện, cho dù là con, ả ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đâu.”
“Con đâu có ngốc . Con chỉ hành hạ nó ở những chỗ không có camera thôi.”
Diệp Hướng Tuyết lại nũng: “Mẹ, mẹ hãy mau mau cướp lấy tài sản của Đổng Chi đi. Bà già đó mỗi ngày đều bắt con học này học kia, phiền c.h.ế.t đi .”
Ngón tay tôi không nhịn mà đau điếng.
Tôi chính là nữ đại gia Đổng Chi trong miệng họ.
Ả đàn bà độc ác này không chỉ tráo đổi con tôi, mà còn muốn chiếm đoạt tài sản của tôi.
Hừ, lòng lang dạ thú, để xem bà ta có đủ khả năng đó không!
Con ruột của tôi bị Trương Phương tráo đổi, ả đàn bà độc ác này còn đặt tên con bé là Hạ Kiến.
Hạ Kiến, nghĩa là “thật tầm thường”.
Nếu việc tráo đổi là thật, chỉ riêng cái tên này thôi đã đủ để khiến con ruột của tôi từ bé đến lớn phải chịu bao sự chế giễu và bắt nạt của người khác.
Tôi cất điện thoại đang bật ghi âm, đứng dậy và rời nhà ngay trong đêm.
Học viện Tinh Thành là một trường học dành cho giới thượng lưu.
Nhưng sở dĩ Hạ Kiến gửi vào đây là để con bé đồ chơi cho Diệp Hướng Tuyết.
Tôi không thông báo cho ai, cũng không dẫn theo trợ lý, chỉ một mình đến trường.
Tôi bước vào lớp học nơi Diệp Hướng Tuyết và Hạ Kiến đang ngồi.
Diệp Hướng Tuyết thấy tôi thì vui mừng đứng dậy: ‘Mẹ!'”
Cô ta vui vẻ chạy đến, nắm lấy cánh tay tôi: “Mẹ, mẹ vừa đi công tác về liền đến trường thăm con ngay sao? Lần này mẹ mang quà gì cho con đấy? Mau cho con xem đi.”
Diệp Hướng Tuyết còn tự hào giới thiệu với học: “Đây là mẹ mình, Đổng Chi. Bà là tổng giám đốc của Tập đoàn Thần Thoại. Tất cả tài sản của Thần Thoại đều thuộc về nhà mình.”
Các học đều tỏ ra ghen tị và ngưỡng mộ.
Vì chồng tôi, Diệp Cường tự nguyện gánh vác mọi việc nội trợ trong nhà, nên tôi hoàn toàn chỉ tập trung vào sự nghiệp công ty mà ít quan tâm đến việc học hành của bọn trẻ.
Chỉ khi lần này đến trường, tôi mới nhận ra Diệp Hướng Tuyết là một đứa trẻ rất hư vinh.
Khi giới thiệu tôi, Diệp Hướng Tuyết không hề nhấn mạnh đến việc tôi là mẹ ta, mà chỉ đến tên tuổi và tài sản của tôi.
Tôi nhíu mày, không năng gì mà chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh.
Rất nhanh, tôi đã thấy một bé đang cúi gằm mặt đi vào.
Phần tóc mái che gần hết khuôn mặt, bé hệt như một cái bóng mà lặng lẽ đi về góc lớp.
Từ xa, tôi thấy bàn học của bé nổi bật giữa những dãy bàn ghế xanh trắng sạch sẽ khác.
Bàn học của bé bẩn thỉu, khắc đầy những chữ nguệch ngoạc đủ màu sắc, dưới ghế còn có một vết đỏ kinh khủng.
Nhưng bé vẫn như không thấy mà đặt cặp sách lên những hàng chữ đó và định ngồi xuống ghế.
Tôi không thể chịu nữa, lên tiếng gọi: “Bạn kia, trên ghế của con dính bẩn kìa.”
Cô bé bỗng sững lại, không ngồi xuống nữa mà chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh bàn, không dám ngẩng đầu ai.
Bạn thấy sao?