Hòn đảo này bốn bề đều là biển, phía tây có núi, là nơi giàu tài nguyên nhất.
Nhưng mức độ nguy hiểm lại tăng theo cấp số nhân.
Các loại côn trùng độc và thú dữ nhiều hơn hẳn so với vùng đồng bằng mà chúng tôi đóng quân, địa hình cũng phức tạp hơn.
Điều quan trọng nhất là, có rất nhiều linh hồn âm u tụ tập ở đó.
Ở biển phía đông thì có một con quái, rất hung ác, thường thích ẩn mình trong nước để dọa người.
Vì , hai nơi này bình thường không ai dám đến.
Tất cả thông tin trên đều do con ma trong mộ lúc trước cho tôi biết.
Nó tên là Chu Dương, chỉ khoảng sáu bảy tuổi, thực ra đã ở trên đảo này hàng trăm năm.
Chỉ là chưa từng chuyện với ai.
Nó hít một hơi thật sâu mùi thịt thỏ nướng, hài lòng :
"Quả mà tên đàn ông ngu ngốc kia hái có độc, haiz, tối nay phải khổ sở trong nhà vệ sinh rồi."
Nghe , tôi đang lật thịt nướng cũng khựng lại: "Ở đây còn có nhà vệ sinh à?"
"Không có," Chu Dương lắc đầu, "Nên mai đi đường nhớ để ý chân nhé."
Tôi: "Hiểu rồi."
Ăn no xong, tôi xoa bụng quay về căn nhà nhỏ.
Nhìn từ xa, cánh cửa gỗ đóng chặt, cái túi của tôi cũng bị vứt trên đất.
Trong nhà vang lên tiếng của ba người, khi nghe thấy tôi về thì lập tức im bặt.
Chu Lạc Lạc nhỏ giọng lên tiếng, như sợ tôi sợ hãi:
"Là à, Tiểu Chỉ?"
Tôi phải kiềm chế không muốn lật mắt, lạnh : "Không phải tôi thì còn ai nữa? Cô không thể hy vọng mẹ bơi từ biển sang ."
Chu Lạc Lạc lập tức im như thóc.
Tiêu Kiệt lại đứng ra bênh vực nữ thần, từ khe cửa giận dữ tôi:
"Tần Chỉ, chuyện kiểu gì ?! Lạc Lạc chỉ quan tâm đến thôi, thật là lòng tốt không đền đáp."
Tôi không thèm ta, chỉ nhặt túi lên, phủi bụi trên túi.
"Anh đang đến việc lợi dụng tôi không có mặt để vứt đồ của tôi ra ngoài à? Cách thể hiện sự quan tâm của các người cũng đặc biệt phết nhỉ."
"Rõ ràng là đã Lạc Lạc sợ trước mà!"
Anh ta nhăn mặt, quát: "Căn phòng này vốn đã chật chội. Hơn nữa, có quy định nào là hai đội ở chung không?"
"Thế tấm ván giường của tôi đâu? Sao các người không vứt luôn ra ngoài đi?"
"Điều đó thì không ," Tiêu Kiệt ngay, "Tấm ván giường đó Lạc Lạc còn phải dùng."
Chu Lạc Lạc ngồi bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ xem kịch vui.
Khi gặp ánh mắt của tôi, ta rụt cổ lại như bị dọa.
Tôi đã biết, lại là ý của ta.
Người này đúng là tự chui đầu vào rọ.
"Tóm lại, tự tìm chỗ ngủ đi."
Tiêu Kiệt xong câu đó, quay lưng bước đi.
Rõ ràng là thể hiện vẻ mặt "đừng có chạm vào tôi".
Đêm xuống, trong rừng phát ra tiếng xào xạc, lẫn với vài tiếng gầm của thú dữ.
"Thế thì thôi ."
Tôi thờ ơ qua, lặng lẽ lấy ra hai tấm bùa.
Một tấm để gia cố cửa gỗ.
Một tấm để triệu hồi thiên lôi.
Cả hai tấm đều dán lên.
Sau đó, tôi ân cần dặn dò:
"Tối nay sẽ có mưa giông cục bộ, nhớ cẩn thận nhé."
Chu Lạc Lạc không nhịn : "Không có đâu, tôi đã xem dự báo thời tiết trước khi đến, vài ngày này đều nắng đẹp..."
Chưa để ta hết, tôi bước lùi vào vùng tối của máy quay, chờ vài phút rồi hai tay tạo hình quyết:
"Ngũ lôi oanh đỉnh, phách!"
Ngay giây sau, sấm sét rền vang, trong nhà vang lên tiếng hét thất thanh.
"Ôi trời, sao tự dưng lại có sấm chớp thế này?"
"Không đúng rồi, có cảm giác như sấm chớp ở ngay trên đầu chúng ta!"
"Mau mở cửa! Chạy ra ngoài đi!"
"Chết tiệt, không thể mở ra . Tiêu Kiệt, lúc nãy khóa cửa kiểu gì !"
"Các người có không đấy? Tóc tôi sắp cháy đến nơi rồi!"
……
Bạn thấy sao?