Vả Mặt Thiên Kim [...] – Chương 16

Sau khi rời khỏi chỗ ông nội, tôi lập tức đến chi nhánh công ty.

Ba mẹ nhiều lần muốn gặp tôi, đều bị tôi đẩy đi, thời gian của tôi quá eo hẹp, không đáng lãng phí thời gian ít ỏi của tôi để giải quyết chuyện của họ.

Cũng may ông nội nguyện ý giúp tôi xử lý những thứ này, thời gian hai tháng, không ai tới quấy rầy tôi.

Hai tháng sau, chính là lễ mừng năm mới. Trong bữa cơm tất niên, tôi lại gặp ba mẹ. Hai người thoạt có rất nhiều lời muốn với tôi, ngại ông nội ở đây, cho nên đều nhịn xuống.

Ăn xong bữa cơm này, ông nội chuẩn bị đưa tôi đi.

“Ba, con muốn chuyện với Đàn Đàn.”

Mẹ nhịn không mở miệng, khi ông nội về phía bà, bà lại không dám nhiều lời.

“Có chuyện gì, các người để sau này hãy , hiện tại, ta có chuyện quan trọng hơn.”

Ông nội vừa như thế, mẹ nhất thời không dám mở miệng, chỉ là một ánh mắt ám chỉ tôi, hy vọng tôi có thể chủ ở lại.

Tôi đi theo ông nội ra ngoài.

"Nếu ta giao công ty cho con, con nguyện ý vì công ty trả giá cái gì?"

Trên xe, ông nội đột nhiên hỏi.

“Tất cả mọi thứ của con."

Tôi không chần chừ trả lời. Với những thứ của tôi, tất nhiên tôi sẽ cống hiến mọi thứ để giữ cho nó tồn tại và đưa nó lên một tầm cao mới.

Ông nội không gì. Tôi cũng im lặng.

Ông nội chuyện quan trọng hơn, là trực tiếp tuyên bố tôi là người thừa kế tương lai của tập đoàn Phương thị.

Điều này, nằm trong suy đoán của tôi, vẫn cho tôi kinh ngạc.

Bởi vì quá nhanh, tôi vốn tưởng rằng, ít nhất phải thời gian vài năm.

“Ta có thể cho con trở thành người thừa kế, mà, nếu như biểu hiện của con không đạt mong đợi của ta, ta cũng có thể thu hồi bất cứ lúc nào.”

Tôi nuốt xuống tất cả vấn đề

"Ông nội, con hiểu rồi.”

Sau khi tin tức truyền ra ngoài, ba và mẹ đều tìm đến.

Lần này ông nội bảo tôi tự quyết định, tôi đáp ứng.

“Diệp Đàn ư, rốt cuộc ba đang cái gì, sao nó có thể, sao có thể... "

Mẹ mà khó tin.

Đúng , tôi sao có thể trở thành người thừa kế Phương gia đây?

Đây có lẽ là điều mà bà nằm mơ cũng không nghĩ tới.

"Diệp Đàn, con mau rõ ràng với ba đi, con thích hợp để tiếp nhận công ty kiểu gì, chuyện này thật lố bịch!"

Ba cũng không thể tiếp nhận.

Ông vẫn luôn cho rằng, mình mới là người thừa kế, dù sao cho tới nay, đều là ba truyền con, nào có ông nội truyền cháu , chuyện này sẽ đặt ông ở đâu?

“Nếu ba mẹ không hài lòng, có thể thương lượng với ông nội, con nghe lời ông nội.”

Tôi mềm cứng không ăn, cuối cùng khiến bọn họ giận dữ rời đi.

Tôi biết chuyện này sẽ không kết thúc như , quả nhiên, buổi tối liền ở trên mạng thấy đoạn ghi âm ba đăng lên.

Đoạn ghi âm là thật, đã bị cắt nối biên tập, tôi ngược lại trở thành bên bắt nạt bọn họ. Trợ lý lo lắng tôi không thấy, cẩn thận ở bên cạnh tôi nhắc nhở một lần.

Tôi họ bỏ tiền ra mua hot search, chỉ cảm thấy có chút buồn . Bọn họ hẳn là rất thông minh đi, ít nhất biết ghi âm và cắt nối biên tập.

Nhưng hình như, cũng chỉ như .

Tôi đang đợi, chờ đoạn ghi âm kia nhiệt độ càng ngày càng cao, sẽ trực tiếp thả ra ghi âm gốc.

Bản ghi âm gốc hoàn chỉnh hơn nhiều so với đoạn ghi âm mà bọn họ đã cắt nối biên tập. Chưa đầy mười phút sau, mẹ tôi gọi điện cho tôi.

“Diệp Đàn, con là muốn hủy diệt chúng ta sao?”

Nghe ra , bà đã rất sụp đổ. Bởi vì bà cuối cùng cũng phát hiện, bà không thể gì tôi, không chỉ có bà, ngay cả ba cũng không tôi.

Tôi không lên tiếng, bà lại tiếp tục .

"Nếu như con còn muốn nhận người mẹ này, thì liền lập tức xóa sạch mọi thứ trên weibo của con đi, nếu không, con cũng đừng tới gặp ta nữa!"

“Cho nên, mẹ đây là đang uy h-i-ế-p con sao?”

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng buồn , rốt cuộc là cái gì khiến bà cảm thấy bà có thể uy h-i-ế-p tôi.

"Diệp Đàn, mẹ cũng không muốn như , là do con quá ác độc, tại sao chúng ta không thể chung sống như mẹ con bình thường, tại sao chúng ta lại đi đến bước này?"

Phải, tại sao? Tôi đã nghĩ về nó.

Lúc mới bắt đầu, tôi cũng từng chờ mong, tin tưởng câu kia của bọn họ, chỉ thiên vị một mình tôi.

Nhưng sự thật đã tát cho tôi một cái thật đau.

Một khi đã như , thân dối trá, tôi nguyện không cần.

Không còn quan trọng nữa.

“Còn có chuyện gì nữa không? Gần đây con bề bộn nhiều việc, nếu không có chuyện quan trọng, đừng quấy rầy con, cám ơn.”

Mẹ sửng sốt một giây mới kịp phản ứng.

“Diệp Đàn!”

Cơn giận của bà càng lớn hơn.

“Tôi cái gì cũng không cần, cho nên, Nghiêm phu nhân, nếu không có việc gì thì tôi cúp điện thoại đây.”

“Diệp Đàn, mày như không sợ trời sao?!”

Tôi trực tiếp cúp máy.

Trời sao?

Nếu có, hãy để nó đến.

Nhưng mà trước đó, tôi còn có một phần đại lễ muốn tặng cho bọn họ.

Nghĩ đến đây, tâm của tôi cực kỳ sung sướng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...