Vả Mặt Thiên Kim [...] – Chương 13

Tên của tôi xuất hiện trên tìm kiếm nóng.

Trong mười thứ hạng đầu, chiếm hạng bốn.

Bọn họ hẳn là rất muốn phong tỏa weibo của tôi, bọn họ còn chưa có năng lực này. Buổi tối, tôi kết nối điện thoại của bọn họ, gọi ghi âm.

“Diệp Đàn, sao lại ác độc như ! Viện Viện đã như , vì sao không thể buông tha cho ấy! "

Triệu Vân Tễ đang chất vấn tôi.

“Triệu Vân Tễ, chúng ta chia tay đi, hôn ước cũng giải trừ đi, tôi mệt rồi, mệt đến mức không còn sức lực tiếp tục thích , chúng ta kết thúc như đi.”

Mẹ mắng tôi, lời khó nghe, như là đang đối mặt với kẻ thù.

:

"Diệp Đàn, tại sao lại sống, tại sao không chết đi!"

“Thật xin lỗi, tôi là con ruột của bà, khiến bà thất vọng, nếu có thể, tôi cũng không muốn như , tôi nguyện tôi chưa từng có mẹ.”

Ba uy h-i-ế-p tôi, bảo tôi lên weibo sáng tỏ tất cả, trả lại sự trong sạch cho con bảo bối của ông.

“Diệp Đàn, đừng ép tôi thủ với , Phương gia, đắc tội không nổi!”

“Vậy tới đi, tôi cái gì cũng không muốn, cũng cái gì cũng không quan tâm.”

Sau khi cúp điện thoại, 0 giờ, tôi lại gửi ba băng ghi hình theo dõi, cùng với ba bản ghi âm điện thoại.

Trong chiếc đồng hồ mới mua cất giấu camera mini, bên trong ghi lại rất rõ ràng sắc mặt và lời của bọn họ, khi tôi đi tìm bọn họ sau khi Phương Viện biến mất.

Sau khi xong tất cả những việc này, tôi đi tắm, chờ khi đi ra thì điện thoại reo, không khác mấy so với dự đoán của tôi.

Lúc này đây điện thoại gọi tới, là người cầm quyền chân chính của Phương gia, là ông nội có quan hệ huyết thống của tôi.

“Chiêu này của con thật là tàn nhẫn.”

Đó là những lời đầu tiên của ông. Có thể không tàn nhẫn sao? Quyết tuyệt đến không để lại cho mình một chút đường lui.

“Ông nội, ông hài lòng chưa?”

“Con có bao giờ nghĩ rằng con có thể nhận nhiều lợi ích hơn nếu con đe dọa bọn họ với những thứ con có trong tay không?”

Tất nhiên tôi đã nghĩ về điều đó, ...

"Ông nội, như sao có thể lọt vào mắt ông, ông thật sự sẽ thích con, người do dự không quả quyết, chỉ lo lợi ích trước mắt sao?"

Ông nội mỉm , tôi biết tôi đúng.

“Được, không hổ là cháu Phương gia ta, có bóng dáng năm đó của ta.”

Sau khi xong, âm thanh của ông đột nhiên trầm xuống, mang theo tức giận.

“Vậy con không sợ như , ngay cả ta cũng đắc tội sao? Không sợ ta đổi ý sao?”

Chiêu này của tôi chắc chắn sẽ mang đến tổn thương thanh danh cho Phương gia.

“Người sẽ không."

Tôi rất chắc chắn

" Đây là một cuộc cá cược lớn, mà con tin tưởng ông nội.”

“Vì sao lại tin tưởng ta?”

"Con đã tiếp với ông nội hai tháng, thời gian hai tháng cũng không thể để cho con hoàn toàn hiểu rõ người, con nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của ông nội. Quan trọng nhất là, ông nội, ông có rất nhiều cách để khôi phục lại tổn thất danh tiếng cho Phương gia.”

Ông nội lại nở nụ , lần này mang theo niềm vui rõ ràng.

“Quả nhiên là người thông minh, con đã sắp xếp xong con đường ta phải đi, ta sẽ như con mong muốn một lần.”

Tảng đá trong lòng lặng lẽ rơi xuống, tôi biết tôi đã đánh cược thắng.

“Cám ơn ông nội.”

“Cám ơn thì không cần, lần sau đừng chụp mũ cao như cho ta nữa."

Ông nội trêu chọc.

Tôi mỉm đồng ý.

"Vâng, cháu đều nghe lời ông nội.”

Mười phút sau, một bài đăng trên weibo đã trở thành chủ đề tìm kiếm nóng trong thời gian ngắn nhất.

Chủ tịch tập đoàn Phương thị: Thiên kim của Phương gia tôi không quan tâm là ai, cháu của tôi chỉ có một @ Diệp Đàn.

Đây là đường mà ông nội đã nhắc đến trên điện thoại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...