Vả Mặt Thiên Kim [...] – Chương 11

Mẹ lau nước mắt trong phòng Phương Viện.

Thấy tôi đi vào, sắc mặt bà lập tức thay đổi, giống như đang kẻ thù.

“Diệp Đàn, ai cho phép vào đây, cút ra ngoài cho tôi! Cút ra ngoài!”

Tôi đứng ở cửa, không đi vào bên trong nữa.

"Mẹ, lúc ban đầu, là mẹ và ba đón con về Phương gia, là mẹ cho con biết, giữa con và Phương Viện, mẹ sẽ vĩnh viễn nghiêng về con, cho nên hiện tại, mẹ hối hận sao?"

“Đúng, tôi hối hận rồi.”

Mẹ khóc, nước mắt không ngừng chảy ra ngoài.

"Diệp Đàn, lúc trước tôi không nên đón về, tôi hối hận, tôi thật sự hối hận. Trong khoảng thời gian này tôi một mực tự với mình, mới là con của tôi, là đứa con tôi chín tháng mười ngày hoài thai sinh ra, A Viện cùng tôi không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Tôi luôn muốn thích , giống như thích A Viện, tôi không . A Viện của tôi, con bé là tôi từng chút một lớn lên, từ ban đầu ôm ở trong ngực, đến lôi kéo tay của con bé, dạy con bé đi đường, dạy con bé gọi người, dạy con bé học tập. Tôi vì con bé mà hao tổn tâm tư hơn mười năm, tôi tham dự mỗi một khoảnh khắc trưởng thành của con bé, con bé vẫn luôn đặt ở trên trái tim tôi, tôi coi con bé còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Tình cảm như , lại sao máu mủ là có thể so sánh ?"

Đúng , con ruột mười bảy năm sau mới tiếp , sao so với bảo bối nuôi ở bên người, bỏ ra tất cả tâm huyết?

Tóm lại, bà không phải không trọng cảm, mà là quá coi trọng, coi trọng như , nên sớm đã vượt qua huyết thống.

“Cho nên con đã sai cái gì?"

Tôi hỏi bà.

"Con không nợ bất kì người nào, càng không nợ Phương Viện, là ta không dung nạp con, từ khi ở trường học ức h-i-ế-p con, mua chuộc côn đồ xuống tay với con, đến cuối cùng lái xe đ-â-m con, người nợ con là ta, những thứ này mẹ đều biết, phải không?"

Tôi chỉ cảm thấy rất buồn .

Mẹ tôi quay đầu đi, không tôi nữa.

"Đúng, tôi biết, tôi biết con bé đã rất nhiều chuyện phải với , tôi cũng nghiêm túc răn dạy con bé rồi."

"Nhưng lòng người vốn là lệch, con bé vừa nũng, lòng tôi đều đã mềm nhũn, con bé vừa ấm ức, tôi liền hối hận. Dù nó có xấu thế nào đi nữa, nó cũng là con của tôi!"

Nói xong lời cuối cùng, mẹ đã lấy khí thế cường tráng.

:

"Diệp Đàn, tôi hối hận rồi, nếu chuyện ôm nhầm năm đó không bị phát hiện, như mọi chuyện bây giờ sẽ không xảy ra. A Viện của tôi, con bé sẽ ôm tay tôi nũng, mà không phải đi chuyện ngu ngốc. Diệp Đàn, A Viện đã xảy ra chuyện, chính là đầu sỏ nên chuyện này, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình, càng không thể tha thứ cho !"

Sự hận thù trong mắt mẹ đã hiện rõ lòng tôi không còn đau nữa.

Có lẽ không còn quan tâm nữa.

Ra khỏi phòng, tôi xuống đồng hồ đeo tay. Đã thu thập hai bản, còn thiếu một bản cuối cùng.

Không đợi tôi đi tìm ba, thẻ ngân hàng của tôi đã bị đóng băng hoàn toàn.

“Diệp Đàn, Viện Viện một ngày không trở về, thẻ ngân hàng của một ngày em sẽ không mở, chờ con bé trở về hoàn hảo không tổn gì, tôi tự nhiên sẽ khôi phục thẻ ngân hàng của .”

Tôi vừa tìm ông, liền nghe những lời này, ánh mắt ba lạnh như băng chán ghét tôi.

"Nếu ta cả đời không trở về thì sao?" Tôi hỏi.

“Vậy thì đóng băng cả đời. "

Lời của ba không có bất kỳ chần chờ.

" Cô đã đem Viện Viện của tôi bức đến nước này, cũng đừng nghĩ từ trong tay tôi lấy bất cứ vật gì.”

“Ba, con chỉ muốn hỏi ba, trong lòng ba có từng có một vị trí con ruột này hay không, cho dù một chút.”

“Không có, con của tôi chỉ có một, đó chính là Viện Viện.”

“Được."

Tôi gật đầu

"Hy vọng sau này ba sẽ không hối hận.”

Ba tôi cũng không muốn thấy tôi nên tôi quay người rời khỏi phòng việc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...