Trong thời gian đó có người thấy ta, hỏi ta tên gì.
Ta ngước trời, thuận miệng một câu Vọng Vân tiên nhân, từ đó cái tên này truyền ra ngoài.
Di mẫu biết chuyện này mới đầu rất giận, thấy ta thực sự vui vẻ cũng không gì, sau đó đi ra ngoài cũng không còn cố ý ràng buộc hành vi của ta nữa.
Ngày đó khi Trưởng Công chúa nghe Tào Nguyệt Oánh tự xưng là đệ tử của Vọng Vân tiên nhân liền đến hỏi ta, vì sao lại để mặc nàng ta mang tên tuổi ta ngoài kia lừa gạt người khác.
Lúc đó ta chỉ nhẹ nhàng đáp: "Không phải để mặc, mà là đợi nàng ta tự lộ sơ hở."
Một nữ tử không biết từ đâu xuất hiện, không những văn thơ nổi bật, xuất khẩu thành thơ, còn muốn mượn danh nghĩa Vọng Vân tiên nhân để nhúng tay vào chính trị và quân sự, sao có thể không có gì mờ ám.
Vốn định từ từ quan sát, không ngờ nàng ta lại vội vã ra tay với ta.
Hừ, không biết lượng sức.
Lời dối về việc Tào Nguyệt Oánh là đệ tử quan môn của Vọng Vân tiên nhân không đánh mà .
Những người trước kia vì nàng ta là đệ tử Vọng Vân tiên nhân mà tôn trọng nàng ta, trở thành lực lượng đầu tiên phản kích nàng ta.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, ta mua một tòa lầu đối diện Thất Khiếu Linh Lung các tú phường, thu xếp cho những nữ tử trước đây cứu ra từ Thất Khiếu Linh Lung các ở trong đó, mời mấy tú nương dạy họ việc.
Chẳng mấy chốc, Vọng Vân tú phường nổi danh, ngày khai trương bán nửa giá, thu hút rất nhiều người đến xem.
08
Có người mắt tinh nhận ra những tú nương bên trong là người của Thất Khiếu Linh Lung các trước đây, lớn tiếng kêu lên: "Đây không phải là bọn ngựa gầy mà Tào nhị tiểu thư nuôi sao, sao lại ở trong Vọng Vân tú phường?"
"Chẳng lẽ Vọng Vân tiên nhân thật sự có liên quan đến Tào nhị tiểu thư?"
Đúng lúc bên ngoài người ta đang đoán già đoán non, ta một thân áo trắng, đội mũ rộng vành xuất hiện ở lầu hai: "Những nữ tử này từ lâu đã không liên quan gì đến Thất Khiếu Linh Lung các, giờ chỉ là tú nương của Vọng Vân tú phường ta, dựa vào bản lĩnh mà kiếm cơm. Nếu các ngươi thấy tay nghề của họ thì xin chiếu cố việc ăn."
"Nếu không thích, cũng đừng tùy tiện bịa đặt."
Ta vừa dứt lời, những tú nương bên dưới tranh nhau giải thích cho mình.
Hóa ra ban đầu họ bị Tào Nguyệt Oánh lấy danh nghĩa mời đến bưng trà rót nước, đàn hát vẽ tranh để lừa vào Thất Khiếu Linh Lung các, sau đó muốn đi cũng không đi , chỉ có thể bị ép mặc những trang phục không ra thể thống gì lên sân khấu trò lả lơi.
Đoạn ký ức đó thật sự không phải ý muốn của họ, giờ Vọng Vân tiên nhân cứu giúp cho một công việc tử tế, thực sự rất biết ơn.
Người ngoài nghe xong tức giận, thẳng thắn Tào Nguyệt Oánh phẩm đức bại hoại, lại còn cả chuyện ép dân lành thành kỹ nữ hiểm độc như .
Mọi người cùng nhau dâng tấu, cầu trừng nghiêm khắc Tào Nguyệt Oánh.
Khi biết mình sẽ bị cưỡng chế xuống tóc ni và xuống nửa đời còn lại trong am, Tào Nguyệt Oánh khóc đến mức thở không ra hơi trước điện. Nàng ta biện bạch rằng bản thân chỉ là có lòng tốt việc ra lại xấu, tội không đến mức ấy.
Nàng ta còn cầu xin Thánh thượng xem xét đến những mưu kế trước đây của mình mà tha thứ một lần.
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, sắc mặt đen như mực.
Một mặt ông ta đang chịu áp lực từ cả đại thần và bách tính nên buộc phải trừng Tào Nguyệt Oánh, mặt khác lại không nỡ từ bỏ công thức thuốc súng mà Tào Nguyệt Oánh đã nhắc đến.
Sau nhiều phen đắn đo, cuối cùng ông ta hạ chỉ đánh nàng ta năm mươi đại trượng, sau đó bắt nàng ta bế môn nghiền ngẫm lại lỗi lầm hai năm, trong hai năm này phải nghiên cứu ra thuốc súng và hỏa lực để lấy công chuộc tội, nếu không tội sẽ nặng thêm.
Cuối cùng Tào Nguyệt Oánh vừa khóc vừa người khiêng về phủ, khi đi ngang qua bên cạnh ta vội vàng bảo hạ nhân dừng lại, ánh mắt đầy oán độc chằm chằm vào ta.
"Là ngươi phải không, là ngươi đã tìm người mật báo!" Giọng khàn đặc của nàng ta vang lên.
Bạn thấy sao?