Nàng ta vốn tưởng ra danh hiệu Vọng Vân tiên nhân, Trưởng Công chúa sẽ sợ nàng ta.
Nào ngờ Trưởng Công chúa nhẹ một tiếng, lướt mắt về phía ta, nhẹ nhàng : "Ta vừa hay quen biết Vọng Vân tiên nhân, sao không biết người có đệ tử như ngươi nhỉ?"
Vọng Vân tiên nhân là nhân vật thần bí xuất hiện trong dân gian những năm trước, nơi người đi qua đều phát cháo bố thí, tu sửa học viện, không ít việc tốt, vì thế tiếng tốt trong dân gian.
Nhưng mỗi lần xuất hiện người đều đội nón lá rộng vành, khoác áo choàng dài, không ai biết chân thân.
Hai năm trước người đột nhiên biến mất không để lại dấu vết, những truyền thuyết về người trong dân gian chưa bao giờ ngừng, dù là thế gia quý tộc hay trong cung thâm viện, nghe đến tên Vọng Vân tiên nhân, đều tỏ lòng kính trọng.
Vì , mỗi khi Tào Nguyệt Oánh nhắc đến việc mình là đệ tử quan môn của Vọng Vân tiên nhân, đều dễ dàng nhận sự tôn trọng của mọi người.
Tào Nguyệt Oánh tái mặt, nàng ta mang danh hiệu này bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên có người quen biết Vọng Vân tiên nhân.
Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn, nàng ta ấp úng giải thích: "Ta mới bái sư không lâu, có lẽ người chưa kịp với ngươi."
Trưởng Công chúa gật đầu, như thừa nhận lời nàng ta .
Đúng lúc Tào Nguyệt Oánh tưởng mình thoát nạn, Trưởng Công chúa vẫn cứ đuổi nàng ta ra ngoài.
04
Trong lúc giằng co, như chợt nhớ ra điều gì, nàng ta lại hô lớn mình là Hỏa khí khố chưởng ty do Thánh thượng đích thân chỉ định, không ai đến nàng ta.
Trưởng Công chúa mấy ngày trước mới từ Minh Đỉnh tự xuống, không biết chuyện này, ngẩn người hỏi lại: "Ta chưa từng nghe qua chức quan này, ngươi phong phẩm mấy?"
Tào Nguyệt Oánh sững người, ấp úng không gì.
Lúc đó lão Thái giám tuyên chỉ chỉ đây là chức quan Thánh thượng đặc biệt lập ra cho một mình nàng ta, cũng không là phẩm mấy.
Thấy nàng ta không , Trưởng Công chúa cũng hết kiên nhẫn, vẫy tay bảo người đưa nàng ta đi.
Trong lúc vùng vẫy, Tào Nguyệt Oánh sắp ngã xuống đất.
Đúng lúc này, Thái tử bước vào.
Hắn khoác một bộ trường bào màu đen, đi giày ủng thêu rồng, bước chân thong thả tiến về phía trước, trong mỗi bước đi đều toát ra một luồng áp lực thấp bao trùm toàn thân, khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm phần u ám.
Thấy Thái tử, Tào Nguyệt Oánh như thấy vị cứu tinh, hét lớn một tiếng cầu cứu Thái tử.
Mục Thiều nhíu mày, lạnh lùng Tào Nguyệt Oánh sắp ngã vào người mình, nhanh tay lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa lót tay đỡ người dậy, rồi vẫy tay cho thị vệ lui xuống.
Tuy cả quá trình không có chút tiếp nào, Tào Nguyệt Oánh vẫn đỏ mặt, bộ dạng thiếu nữ e thẹn đứng bên cạnh Mục Thiều, không còn chút kiêu ngạo lúc trước khi ra mặt khoe khoang.
"Thái tử có ý gì ?" Trưởng Công chúa không vui.
Mục Thiều liếc về phía này, sắc mặt không đổi, chỉ đáp: "Người này không thể đến."
Rõ ràng là một khuôn mặt vô cảm, giọng trong trẻo như ngọc, ngữ điệu kéo dài, lọt vào tai người nghe như đang cố bảo vệ.
Trưởng Công chúa càng thêm tức giận, đưa mắt giận dữ hai người, đặc biệt trong ánh mắt Tào Nguyệt Oánh còn có thêm một phần sát ý.
Ta tiến lên ôm lấy bà ấy, lắc đầu, an ủi: "Di mẫu bớt giận."
Sau khi yến tiệc kết thúc, ta lên xe ngựa chuẩn bị về phủ, một thanh niên ăn mặc như tiểu tư lặng lẽ bước đến, đưa cho ta một gói đồ.
Ta mở ra xem, là chiếc khăn lụa đã cháy thành tro.
05
Ta tưởng rằng chuyện ở Minh Nguyệt hồ sẽ khiến Tào Nguyệt Oánh rút kinh nghiệm, chỉ vài ngày sau, nàng ta lại chuyện.
Tào Nguyệt Oánh mở một trà lâu tên Thất Khiếu Linh Lung các trên con phố sầm uất nhất kinh thành.
Nghe trà lâu này là do Thái tử đặc biệt tặng để bù đắp cho việc nàng ta bị ấm ức ở Minh Nguyệt hồ mấy ngày trước.
Bên trong trang trí mới lạ, đầy những đồ vật kỳ quặc hiếm thấy.
Quý nữ các nhà hẹn nhau đến xem cho biết, có người hiếu kỳ cũng gửi thiếp mời cho ta. Không ngờ vừa đến cửa đã thấy Tào Nguyệt Oánh mặc một bộ y phục kỳ lạ đứng giữa sân khấu.
Tay áo không tới cánh tay, váy không che đầu gối, những nữ tử bưng trà rót nước xung quanh cũng ăn mặc tương tự, vô cùng mát mẻ.
Bạn thấy sao?