3.
Nhìn thoáng qua, ngoài lớp mỡ gà nổi trên bề mặt, bát canh trong vắt như nước.
Chắc thịt gà đã sớm đưa cho Tạ Trân Trân rồi.
Tôi nhận lấy bát canh, trước ánh mắt mong chờ của Châu Văn Bân, tôi chỉ đặt nó qua một bên.
Không ngoài dự đoán, Châu Văn Bân sốt ruột.
“Canh này do mẹ tự tay nấu, để lâu sẽ nguội, em nên uống khi còn nóng, đừng phụ lòng bà.”
“Mẹ còn có lòng với em sao?”
Tôi suýt bật thành tiếng, giễu cợt .
Mẹ chồng luôn chê tôi không đủ dịu dàng, không giống hình mẫu con dâu mà bà mong muốn.
Bà còn khinh gia cảnh tôi thấp kém, bố mẹ nông ở quê, không thể so với thân phận con liệt sĩ của Tạ Trân Trân.
Câu cửa miệng của bà là: “Lúc đầu đúng là sai lầm của tôi, sao không tác hợp Văn Bân với Trân Trân nhỉ? Trân Trân ngoan ngoãn, hiểu Chuyện , đáng hơn con bé Hạ Oánh cứng nhắc kia nhiều.”
Sau khi chúng tôi cùng mang thai, bà càng thiên vị Tạ Trân Trân ra mặt.
Trong nhà có gì ngon, đều mang sang cho ấy, chưa bao giờ đến lượt tôi.
Châu Văn Bân biết rõ tất cả những điều này.
Nhớ đến thái độ của mẹ với tôi, mắt ấy lóe lên chút áy náy.
Nhưng ngay sau đó, ấy đã tìm lý do.
“A Oánh, mẹ là người ngoài cứng trong mềm, sao bà có thể thực sự bỏ mặc con chúng ta chứ?”
“Canh này là bà tự tay hầm từ con gà già trong nhà suốt mấy tiếng liền, em đừng giận bà nữa có không? Dù gì bà cũng là mẹ ruột mà.”
Tôi không gì thêm, như thể đã bị thuyết phục, bưng bát canh lên uống một hơi cạn sạch.
Châu Văn Bân thở phào nhẹ nhõm, hài lòng mang bát rỗng rời đi.
Tôi biết, trong bát canh đó chắc chắn có thuốc kích sinh.
Không bao lâu sau, tôi giả vờ bị tác dụng của thuốc, ôm bụng kêu đau.
“Ôi, bụng em đau quá, có phải sắp sinh rồi không? Chồng ơi, mau đưa em đến bệnh viện đi!”
Châu Văn Bân và Tạ Trân Trân nhau, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Tạ Trân Trân cũng đặt tay lên bụng.
“Anh Văn Bân, em cũng sắp sinh rồi!”
“Vừa hay, Trân Trân cũng chuyển dạ, sẽ đưa cả hai đến bệnh viện ngay!”
Châu Văn Bân lập tức chạy sang nhà lão thủ trưởng mượn xe, vội vàng chở chúng tôi đến bệnh viện.
Khi đến nơi, bên dưới của Tạ Trân Trân đã ướt sũng, ấy khóc lóc thảm thiết.
“Đau quá, Văn Bân, em có phải sắp ch rồi không?”
Anh ấy đau lòng ôm chặt lấy ấy, chỉ kịp để lại cho tôi một câu:
“Trân Trân nguy cấp hơn, đưa ấy đi trước, em tự nghĩ cách đi!”
Tôi trợn mắt theo bóng lưng , rồi chậm rãi đi vào phòng sinh đơn đã sắp xếp từ trước.
Bên trong đứng sẵn chính là vị bác sĩ mà Châu Văn Bân đã bỏ tiền mua chuộc. Chỉ có điều ấy không biết rằng, mấy ngày trước, tôi đã lén gặp riêng vị bác sĩ này, trả một cái giá cao hơn để ông ta việc cho tôi.
Tôi nằm trên giường bệnh vài tiếng, cuối cùng cũng đợi vị khách không mời mà đến.
Châu Văn Bân ôm theo một đứa trẻ bọc trong tã lót, thấy tôi nhắm mắt như đang ngủ, ấy rón rén bước vào phòng sinh, đi thẳng đến chiếc nôi đặt cạnh tôi.
Đặt đứa trẻ xuống, ta còn chưa kịp kỹ “con của chúng tôi” thì đã bị tôi gọi lại.
“Chồng ơi, đang gì ?”
Trong lòng có tật giật mình, Châu Văn Bân hoảng hốt đến mức suýt đánh rơi đứa bé. May mà kịp phản ứng, ta ôm chặt lấy đứa trẻ, cố nặn ra một nụ gượng gạo:
“Anh đâu có gì, em xem, Trân Trân sinh xong rồi, chỉ muốn qua xem em và con chúng ta thế nào thôi.”
Đúng lúc này, đứa trẻ trong tã bị đánh tráo dường như nhận ra mình bị đổi chỗ, bỗng dưng cất tiếng khóc chói tai.
Ánh mắt Châu Văn Bân lóe lên, vội vàng mở tã lót ra.
Chỉ một cái, ấy lập tức nổi trận lôi đình.
“Hạ Oánh, đây là con sinh ra à? Cô cắm sừng tôi đúng không?”
Tiếng gầm lên giận dữ này khiến tất cả bệnh nhân và người nhà xung quanh giật mình.
Mọi người túa lại xem có chuyện gì xảy ra.
Người nhà họ Châu cũng vừa nhận tin chạy đến, dẫn đầu là mẹ chồng tôi.
Vừa thấy đứa bé tóc vàng trong tã, bà ấy lập tức hít một hơi lạnh.
“Hạ Oánh, đồ đàn bà không biết liêm sỉ! Con trai tôi là đoàn trưởng, vừa đẹp trai vừa trẻ trung tài giỏi. Khi cưới , nhà tôi còn đặc biệt sắm đủ “tam chuyển nhất hưởng”*
, rốt cuộc chúng tôi có lỗi gì với ?”
*ba đồ chuyển và một đồ phát ra âm thanh, ám chỉ của hồi môn giá trị thời đó: xe đạp, đồng hồ đeo tay, máy khâu và radio
“Vậy mà lại thông đồng với người ngoại quốc, sinh ra đứa con hoang như thế này, tôi còn mặt mũi nào tổ tiên nhà họ Châu đây?”
Bà ấy ngồi bệt xuống đất khóc lóc om sòm, kêu gào rằng gia môn bất hạnh, còn đòi kéo tôi đi dìm lồng heo.
Nhìn cảnh tượng đó, ngay cả những người xung quanh cũng không nỡ, bắt đầu hùa theo mẹ chồng tôi lên án tôi.
Trong lúc hỗn loạn, Tạ Trân Trân cũng yếu ớt chống người bước ra.
Thấy hình trước mắt, trong mắt ấy lóe lên một tia đắc ý, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ kinh ngạc, che miệng lại như thể bàng hoàng lắm.
“Ối trời ơi, chị dâu lại sinh con hoang à?”
“Hèn gì lúc ở nhà, em cứ thấy chị ấy hay viết mấy bức thư tiếng nước ngoài loằng ngoằng, em chẳng hiểu nổi…”
Nói xong, ấy còn tỏ vẻ áy náy tôi, như thể có chút sợ hãi.
“Xin lỗi chị dâu nhé, đây là bí mật của chị, có phải em không nên ra không?”
Châu Văn Bân lập tức đứng chắn trước mặt ấy, chính nghĩa lẫm liệt quát tôi:
“Hạ Oánh, tôi không ngờ là loại người như , còn dám qua lại thư từ với người ngoại quốc?”
“Chẳng lẽ đã tiết lộ tin tức của tôi trong quân đội rồi sao? Cô cũng từng là quân nhân, lẽ nào không biết báo không thể truyền ra ngoài?”
“Dù là vợ tôi, tôi cũng tuyệt đối không bao che! Bố, mẹ, mau đến Cục An ninh Quốc gia báo tin, rằng chúng ta phát hiện gián điệp!”
Hai chữ “gián điệp” vừa thốt ra, ánh mắt mọi người tôi lập tức tràn đầy căm hận.
“Con đàn bà đê tiện, kẻ bán nước! Mau tống ấy vào tù đi!”
“Đúng , đồ mặt dày, may mà đoàn trưởng Châu chính trực, dám hy sinh thân vì chính nghĩa, loại phụ nữ này căn bản không xứng với ấy!”
“Đánh ấy, xem ấy còn dám gián điệp không!”
Thời đại này, mọi người vốn nhạy cảm với vấn đề này, nên ai nấy đều sục sôi phẫn nộ, ồn ào đòi trừng trị tôi.
Không biết là ai đã ném quả trứng gà quý giá vào tôi, vỡ tung bên giường, lòng đỏ bắn cả lên mặt tôi.
Tạ Trân Trân trốn sau đám đông lén.
Nhưng khi ánh mắt tôi chạm vào ấy, ấy giật mình, không còn nổi nữa.
Trong tưởng tượng của ấy, tôi bị tráo con, bị vu oan là gián điệp, lúc này hẳn phải hoảng loạn mà giải thích chứ.
Thế tôi chỉ chằm chằm vào ấy, như thể đã thấu mọi sự giả dối và mưu mô của ấy.
Tạ Trân Trân đột nhiên có linh cảm chẳng lành.
Ánh mắt ấy vào đứa bé trong tay Châu Văn Bân, tim ấy giật thót.
Đứa trẻ này… hình như từ nãy đến giờ không hề có tĩnh?
Cô ấy vội kéo cánh tay Châu Văn Bân, định gì đó thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo.
“Chúng tôi là Cục An ninh Quốc gia, phiền các đồng chí tránh đường!”
4.
Đám đông lập tức tách ra, nhường lối.
Nhân viên Cục An ninh Quốc gia mặc quân phục bước thẳng vào trong, ánh mắt lần lượt đảo qua tôi rồi sang Châu Văn Bân.
“Chúng tôi nhận tố cáo có gián điệp xuất hiện tại đây. Ai là người tố cáo?”
Châu Văn Bân vội giơ tay:
“Là tôi! Là tôi tố cáo!”
“Tôi tố cáo Hạ Oánh – nguyên đại đội trưởng bộ đội nữ – đã thông đồng với người nước ngoài, còn có thư từ qua lại!”
“Đứa trẻ này, cùng với những bức thư ở nhà tôi, đều là bằng chứng!”
Nhân viên an ninh nhíu mày, phất tay ra hiệu:
“Bắt lại!”
Ngay sau đó, đồng đội phía sau ta lập tức tiến lên, giữ chặt lấy Châu Văn Bân cùng với Tạ Trân Trân phía sau hắn.
Châu Văn Bân sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng:
“Các bắt nhầm người rồi! Tôi là người tố cáo! Là Hạ Oánh mới là gián điệp! Sao lại bắt tôi với Trân Trân?!”
Tôi mỉm , từ tốn đứng dậy khỏi giường.
Lau đi vết bẩn trên mặt, tôi hắn từ trên cao, ánh mắt bình thản mà sắc lạnh:
“Châu Văn Bân, hai người tính toán cũng hay lắm đấy. Định tráo con của tôi, rồi vu cho tôi là gián điệp, để thay Tạ Trân Trân gánh tội, còn ta thì rút sạch sẽ không dính một hạt bụi nào.”
Sắc mặt Châu Văn Bân trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
“Cô… bậy! Cô đang vu khống! Cô đang bôi nhọ tôi!”
“Rõ ràng là cắm sừng tôi, sinh ra con hoang! Tôi là chồng , chẳng lẽ lại không biết đứa bé là của ai?!”
“Cô sinh ra thứ con hoang đó, còn Trân Trân mới là người sinh con bình thường!”
“Không tin thì… hỏi bác sĩ đi! Hỏi bác sĩ là biết hết!”
Bạn thấy sao?