10
Đợi phụ thân và huynh trưởng phát tiết xong, họ ra ngoài để ta đi chữa bệnh cho Hạ Chi.
"Chữa cho ả ta, đừng để chec! Đúng rồi, chữa cho mặt ả ta, những chỗ khác không quan trọng." phụ thân ta với chút hối hận, "Hừ, quá tức giận ra tay hơi nặng."
Ta : "Phụ thân không cần tự trách, là Hạ Chi không hiểu chuyện lừa dối phụ thân trước, cho dù có giec ả ta cũng là đáng đời."
Phụ thân ta lập tức : "Con tốt, con đúng."
Ta bưng chén thuốc đi vào nhà kho.
Bên trong mùi m.á.u nồng nặc, Hạ Chi co ro trên đất, thương tích đầy mình.
"Hạ nương, ta đến chữa bệnh cho ngươi." ta .
Hạ Chi đậy, nghiêng đầu chút, dùng đôi mắt sưng húp đầy sợ hãi ta.
Như thể ta là một ác quỷ.
Ta nhẹ. Ha, ta thực sự là một ác quỷ.
Trong ánh mắt sợ hãi của ả ta, ta lấy ra ngọc bội, từ bên trong lấy ra nước suối đổ vào nước thuốc.
"Ngọc bội..."
Hạ Chi mơ hồ gọi, cố gắng bò lại gần, dáng vẻ vừa đáng sợ vừa đáng thương.
Chân của ả ta đã bị gãy hoàn toàn, tư thế bị biến dạng rất kỳ quái.
Có vẻ như phụ thân và huynh trưởng sợ ả ta chạy trốn, nên đã trực tiếp đánh gãy chân.
Ta từ từ đổ nước suối thần ra, một tay nắm cằm ả ta, buộc ả mở miệng, đổ thuốc vào cổ họng.
"Ưm ưm ưm..."
Ta tươi : "Hạ nương, ta sẽ chữa thương cho ngươi thật tốt."
Hạ Chi nước mắt đầm đìa, yếu ớt nuốt xuống.
Khi ả ta uống hết hơn nửa chén, ta lại đổ thuốc có nước suối thần lên mặt Hạ Chi.
Ả ta lập tức kêu thảm thiết, đau đớn co giật.
Ta tươi : "Cố gắng chịu đựng, sẽ nhanh khỏi thôi."
Hạ Chi mở mắt, trong mắt đầy thù hận và sợ hãi.
Ta dịu dàng hỏi: "Sao lại ghét ta như ? Người đánh ngươi không phải ta, chuyện của ngươi cũng không phải ta , người sỉ nhục ngươi càng không phải ta. Nếu đã muốn ghét, thì đầu óc cũng nên tỉnh táo một chút, tìm đúng đối tượng để thù hận. Ngươi một lần lại một lần phản bội ta, ta mỗi lần đều cứu ngươi , ngươi nên cảm ơn ta mới đúng."
Hạ Chi đột nhiên khóc lên: "Xin tha cho ta, Tang nương..."
"Ta không chỉ tha cho ngươi , mà còn cứu ngươi nhiều lần, ngươi khóc cái gì? Nhớ cho kỹ, ta là người tốt."
Ta tươi vỗ vào mặt ả ta, nắm cằm ả, nâng ngọc bội lên cho nước suối thần tinh khiết chảy vào cổ họng ả.
Hạ Chi kêu thảm cũng không phát ra tiếng.
Nước suối thần tinh khiết như nước sôi thiêu đốt cổ họng và phổi ả, lại không chec.
Hơn nữa sẽ từ từ hồi phục. Dù , quá trình này rất đau đớn.
Ít nhất phải một tháng, ả ta mới có thể miễn cưỡng mở miệng chuyện.
Thời gian này đã đủ.
Sau khi xong mọi việc, ta cầm chén rỗng đi ra khỏi nhà kho.
Hạ Chi đã xử lý xong, đến lúc phải một việc khác.
Hôm đó, mẫu thân đột nhiên sốt cao, nằm trên giường trằn trọc không ngủ .
Ta lo lắng nên đánh thức phụ thân và huynh trưởng, nhờ họ giúp mời đại phu.
"Đừng phiền ta ngủ! Cẩn thận ta đánh cho đấy!"
Phụ thân và huynh trưởng cực kỳ không kiên nhẫn.
Ta khóc : "Mẫu thân bị bệnh rồi!"
"Cả ngày bệnh chỗ này chỗ kia, nằm trên giường không gì, ăn uống không mất tiền còn tốn kém! Thà chec đi còn hơn!" phụ thân ta mắng, "Dù sao cũng đã có nữ nhân khác ấm giường, bà ấy không còn giá trị nữa!"
Ta : "Bệnh của mẫu thân ta không chữa , phải đưa lên thị trấn xem đại phu..."
Huynh trưởng cũng bị đánh thức, ngáp ngắn ngáp dài : "Xem cái gì? Chỉ biết tốn tiền kéo chúng ta xuống, xui xẻo! Chec đi cho xong!"
Biết hai người họ là đồ khốn nạn, không ngờ lại ra những lời như .
Ta lạnh lùng họ: "Các người không muốn chữa trị à? Bà ấy là vợ và mẫu thân của các ngươi, các ngươi không còn lương tâm hay sao?"
“Dám chuyện với ta như sao?”
Phụ thân ta lập tức nổi giận, đuổi ta ra ngoài.
Ta cố ồn ào lên.
Người bác cạnh nhà cũng tỉnh dậy, vui vẻ chạy ra xem náo nhiệt.
Gia đình bác ấy cũng như gia đình ta, đều không phải là người tốt.
Họ tranh giành đất đai, tính toán từng chút, khắp nơi bịa đặt ta ăn cắp đồ.
Khi còn nhỏ, ta suýt bị đánh chec, lần đó sư phụ cứu, chính là vì gia đình bác bịa đặt ta ăn cắp rau của họ.
Phụ thân ta hoàn toàn không quan tâm đến đúng sai, lập tức đánh ta một trận, còn ta quỳ giữa trời đông giá rét.
Nếu không có sư phụ, ta đã chec rồi.
Bác cũng thường xuyên bắt nạt mẫu thân ta.
Mẫu thân ta không có phụ thân bênh vực, nên thường xuyên bị áp bức.
Người nhà họ Tang, không ai là người tốt.
Bao gồm cả ta, Tang Yên.
Khi quỷ lâu quá, trở về sau khi tái sinh, ta cũng không còn là người tốt nữa.
Chúng ta càng lúc càng ồn ào.
Ngay cả hàng xóm ở xa cũng ra xem.
Phụ thân ta càng thêm khó xử, ta đứng trong sân lớn tiếng : "Nếu các người không chữa bệnh cho mẫu thân, chúng ta sẽ rời khỏi nhà này, sống chec không liên quan nhau nữa!"
"Ha, đúng là điên rồi!" phụ thân ta nổi giận, "Vậy thì mang theo cái thân bệnh hoạn của mẫu thân ngươi đi đi! Sau này đừng quay lại!"
Nói xong, ông ta và huynh trưởng chạy vào phòng mẫu thân, kéo bà ấy từ trong nhà ném ra sân.
Rồi trở lại phòng, đóng sầm cửa lại.
Mẫu thân ta vô cùng bối rối cũng rất đau lòng.
Ta dìu mẫu thân đang sốt cao đi sang nhà bác: "Bác, ơn cho mẫu thân con ở lại một đêm nhé!"
"Đừng đến phiền chúng ta!"
"Có nhà không ở, lại chạy đến nhà chúng ta cái gì ?"
"Đang bệnh tật, xui xẻo! Đừng để chúng ta bị dính vào!"
Bác vội vàng đóng cửa lại.
Ta bất đắc dĩ dẫn mẫu thân rời đi, suốt dọc đường khóc lóc.
Đi một đoạn, ta đã ngừng rơi nước mắt.
Bạn thấy sao?