Vả Mặt Nữ Chính [...] – Chương 5

05

 

Phụ thân và huynh trưởng không quan tâm đến nhà cửa nên giao hết việc nhà cho ta . Có tiền thì họ đi đánh bạc uống rượu. Không có tiền thì ở nhà ông hoàng, sai khiến người khác.

 

Kiếp trước ta từ nhỏ đã bị đánh, rất nhát gan, yếu đuối và dễ bảo, không dám phản kháng.

 

Giờ đây, chỉ cần thêm chút gì đó vào thức ăn, ta có thể khiến họ sống không bằng chec.

 

Sau khi ăn xong thức ăn đã thêm gia vị đặc biệt, hai người đó đã suy yếu vài ngày, không rắc rối cho Hạ Chi.

 

Mẫu thân ta uống thuốc có thêm nươc suối thần, bệnh dần dần hồi phục, đã có thể đi lại.

 

Ta cũng không nhắc đến Hạ Chi nữa. Ả tai sống rất thoải mái.

 

Ả ta rất quan tâm đến khuôn mặt của mình, vài ngày trôi qua, vết sẹo trên mặt đã biến mất, khuôn mặt lại trở lại như ngọc.

 

Chân cũng linh hoạt hơn nhiều nên ả ta rất vui mừng.

 

Trước mặt ta, ả ta không còn giả vờ khiêm nhường nữa.

 

Giữa đêm, khi ta đi vệ sinh đi qua nhà kho, nghe thấy Hạ Chi ở trong nhà cầm cành cây đánh mạnh cái gì đó, vừa đánh vừa mắng: "Đồ khốn! Dám bắt ta quỳ xuống, dám cướp ngọc bội của ta! ta sẽ xé xác ngươi!"

 

Ta lạnh, lắm!

 

Xem ai sẽ xui xẻo trước!

 

Ngày hôm sau, ta lén lấy bạc, dẫn mẫu thân ta đi thị trấn xem bệnh.

 

Lấy thuốc về nhà, vừa vào cửa đã thấy phụ thân và huynh trưởng lôi kéo Hạ Chi chuyện, ánh mắt đầy dâ.m đã.ng.

 

Vết sẹo trên khuôn mặt của Hạ Chi đã biến mất, lộ ra gương mặt thanh tú trắng trẻo.

 

Rất thu hút nam nhân.

 

Huynh trưởng : "Không cho tiền? Chúng ta nuôi ngươi lâu như , không cho tiền thì không hợp lý!"

 

Phụ thân ta : "Nếu không cho tiền, thì ở lại dâu cho chúng ta. Tang gia chúng ta cũng là đại phú quý, theo chúng ta, coi như ngươi kiếp trước tích đức!"

 

Hạ Chi hoảng sợ, muốn từ chối không dám ra.

 

Kiếp trước ả ta cũng như , không dám chọc giận phụ thân và huynh trưởng ta, quay sang trút giận lên ta.

 

Ta nhẫn nhịn mãi, liên tục thay ả ta thương lượng với hai người bọn họ.

 

Tiếc là nữ nhân này không hề biết ơn chút nào.

 

"Tang nương, phu nhân!"

 

Hạ Chi thấy chúng ta, mắt sáng lên, nhanh chóng chạy đến đỡ mẫu thân ta.

 

Thái độ rất nịnh bợ.

 

Ta lạnh, Hạ Chi ở nhà ta mấy ngày, đến giờ vẫn không ra hình sao?

 

Mẫu thân ta và ta ở nhà hoàn toàn không có địa vị, ả ta tưởng đã tìm cọng rơm cứu mạng thực ra hoàn toàn vô dụng!

 

Kiếp trước ta đã nhiều lần ngăn cản, lừa phụ thân và huynh trưởng Hạ Chi bị lở loét, sẽ lây nhiễm, họ mới không quấy rối Hạ Chi.

 

Ả ta mới có thể chăm sóc vết thương, cuỗm đi kho báu và nhân sâm của ta, an toàn rời đi.

 

Giờ thì...

 

"Các người về đúng lúc, chúng ta muốn để Hạ Chi dâu nhà mình, các người thấy sao?" phụ thân ta với giọng thô lỗ.

 

Hạ Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẫu thân ta, chúng ta với ánh mắt cầu khẩn, trông rất tội nghiệp.

 

Ả ta là một nữ chính hiền lành, đương nhiên ngoại hình rất đẹp.

 

Hơn nữa nước suối thần có thể da trở nên đẹp hơn, khuôn mặt ả ta như trứng gà bóc vỏ, trong mắt những người đàn ông đã quen với hình ảnh thô kệch của nữ nhân nông thôn thì không khác gì một sự cám dỗ trần trụi.

 

Mẫu thân ta do dự : "Hạ Chi có đồng ý không?"

 

Hạ Chi điên cuồng lắc đầu: "Không đồng ý!"

 

Phụ thân và huynh trưởng ta lập tức biến sắc.

 

"Không đồng ý? Không đồng ý thì hãy đưa tiền ra!" hai người bọn họ tức giận tiến về phía Hạ Chi.

 

"Ta không có tiền..." Hạ Chi nước mắt lưng tròng, sợ hãi lùi lại liên tục.

 

Nhìn thấy phụ thân và huynh trưởng càng lúc càng tức giận, mẫu thân ta tiến lên khuyên nhủ: "Người ta không đồng ý thì thôi..."

 

Ta kéo lại không kịp, phụ thân ta tát mẫu thân một cái: "Cút! Không đến lượt ngươi !"

 

Mẫu thân ta ôm mặt, không dám ngăn cản nữa.

 

Đến lúc này, Hạ Chi mới hiểu rằng mẫu thân ta hoàn toàn không thể bảo vệ ả ta.

 

Ả ta đột nhiên từ trong túi lấy ra ngọc bội đưa cho phụ thân ta: "ta không có tiền, có ngọc! Cái này có không?"

 

Ta không thể tin nữ nhân này lại hèn hạ như !

 

Ả ta đã thề sẽ đưa ngọc bội cho ta, để trả ơn cứu mạng.

 

Sau đó lại lời ngon ngọt, mượn ngọc bội về, hứa nhất định sẽ trả lại cho ta.

 

Kết quả ả ta lại mang ra để mua chuộc phụ thân ta, một mũi tên trúng hai đích?!

 

"Này, đó là ngọc bội của ta!" ta tức giận .

 

Hạ Chi ánh mắt lảng tránh: "Nói gì , rõ ràng là ngọc bội của ta..."

 

Phụ thân ta vui vẻ, cầm ngọc bội chạy đi thị trấn để cầm cố lấy tiền.

 

Mẫu thân ta sợ xảy ra chuyện, đợi phụ thân ta đi rồi khuyên Hạ Chi: "Cô nương, ngươi nhanh chóng đi đi!"

 

Hạ Chi : "Chân ta vẫn chưa khỏi, các người lấy ngọc bội rồi muốn đuổi ta đi? Thật quá đáng!"

 

Ngọc bội không ở trong tay, Hạ Chi chắc chắn không muốn rời đi.

 

Ta nhắc nhở: "Ngọc bội đó, ngươi đã đưa cho ta rồi, ta khuyên ngươi nên đi sớm."

 

Hạ Chi không nhận: "Ai ? Có chứng cứ nào chứng minh ta đã cho ngươi không? Đó là ngọc bội của ta!"

 

Ta , không gì thêm.

 

Phụ thân và huynh trưởng ta uống rượu đánh bạc đến tối mới trở về.

 

Uống xong rượu, huynh trưởng hứng thú bừng bừng, say khướt đi về phía nhà kho.

 

Một lúc sau, phụ thân ta không nhịn , cũng đi vào.

 

Ta thấy tất cả, lạnh nhạt đóng cửa sổ lại.

 

Không lâu sau, tiếng kêu cứu của Hạ Chi vang lên từ nhà kho.

 

Mẫu thân ta lo lắng : "Phải sao đây? Có nên đi ngăn cản không?"

 

Ta ngăn lại: "mẫu thân ơi, con không muốn bị đánh chec."

 

Mẫu thân ta không dám thêm.

 

Hạ Chi đã khóc suốt một đêm, ả ta chắc chắn rất đau khổ.

 

Giống như ta và mẫu thân kiếp trước .

 

Hạ Chi đã đưa ngọc bội cho phụ thân và huynh trưởng, mặc dù điều đó ngoài dự đoán của ta, không phải là không thể lấy về.

 

Ta bất cứ lúc nào cũng có thể dùng bạc để chuộc lại.

 

Dù sao thì trong thị trấn chỉ có một tiệm cầm đồ.

 

Nhưng mà, Hạ Chi như đã cho ta một cơ hội rất tốt. Ta muốn ả ta tự mình cầu xin ta mở không gian.

 

Đến lúc đó, ta sẽ nhỏ m.á.u vào, mở khóa thứ ba!

 

Ngọc bội sẽ công nhận ta là chủ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...