11
Mẫu thân ta sốt cao không phải là chuyện xấu, trước đây bà ốm lâu không khỏi, hôm nay ta cho bà ăn súp gà nhân sâm, bà quá yếu nên không tiếp nhận , mới sốt cao như .
Ngủ một giấc sẽ không sao cả.
Ngoài ta, mọi người đều không biết chuyện này.
Ta , một là để có lý do hợp lý rời nhà, hai là để mẫu thân ta hoàn toàn từ bỏ hy vọng, theo ta đi.
"Mẫu thân, họ không cần chúng ta nữa." Ta .
Bị đuổi ra giữa đêm, mẫu thân ta hoảng loạn, khóc : "Yên Yên à, là mẫu thân đã liên lụy con, là mẫu thân đã khiến con không thể về nhà..."
"Không sao đâu mẫu thân." ta nhẹ nhàng , "Con từ lâu đã muốn rời đi, không biết mẫu thân nghĩ như thế nào."
Mẫu thân ta lau nước mắt : "Cái nhà đó, ở lại thật khó chịu, nhiều lúc mẫu thân đã nghĩ đến việc chec cho xong, lại lo lắng để lại con một mình sẽ càng đáng thương hơn. Giờ họ đuổi chúng ta đi, chúng ta phải sao đây... con đừng tốn tiền chữa trị nữa, chờ mẫu thân chec, tìm chỗ nào chôn là ..."
Mẫu thân ta cứ lảm nhảm, bà là một nữ nhân rất hiền lành, lấy chồng thì theo chồng, lấy chó thì theo chó, bị đánh đập như cũng không chịu rời đi.
Giờ bị buộc phải rời nhà, trong lòng bà chỉ toàn hoang mang và tuyệt vọng.
Khóe miệng ta hơi nhếch lên, không sao đâu mẫu thân.
Chúng ta sẽ sống tốt, sống một cuộc đời tốt đẹp.
Ta dẫn mẫu thân đến căn nhà đã ở thị trấn, bên trong đã dọn dẹp sạch sẽ, còn có một bà lão phục vụ.
Mẫu thân ta vô cùng ngạc nhiên.
Ta : "Đây là nhà của sư phụ."
Thực ra sư phụ đã rời khỏi thị trấn rất lâu rồi, ông vốn là một đại phu lang bạt, sống nay đây mai đó.
Có thể trở lại hay không, vẫn chưa biết.
"Cảm ơn Trương đại phu! Bồ tát phù hộ!"
Mẫu thân ta chắp tay.
Ngày hôm sau mẫu thân ta không còn sốt nữa, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
"Yên Yên, mẫu thân khỏe rồi." Bà vui vẻ .
Ta thử hỏi: "Mẫu thân có muốn về nhà không?"
Bà im lặng một lúc, do dự hỏi ta: "Yên Yên có muốn về không?"
Ta lắc đầu: "Không muốn."
Mẫu thân ta thở dài: "Nhưng thời buổi này, nữ nhân không thể lúc nào cũng ở ngoài ..."
Ta : "mẫu thân quên rồi, chúng ta là bị đuổi ra ngoài, không phải tự mình ra, người khác chỉ thương chúng ta không ai chê đâu."
Mẫu thân ta tươi : "Yên Yên đúng."
Cứ như , chúng ta thuận lợi ở lại thị trấn.
Hôm đó, tiếng khi chúng ta bị đuổi ra quá lớn, những người quen biết chúng ta đều cảm thấy thương .
Hàng xóm thậm chí còn gửi cho chúng ta ít rau.
Mẫu thân ta cảm thán không ngừng: "Hóa ra cuộc sống của người bình thường lại như ? Có đồ ăn, không bị đánh, không phải lo lắng bị mắng bất cứ lúc nào..."
Bà đến đây thì rơi nước mắt.
Ta nhẹ nhàng đỡ bà: "Mấu thân, đúng , đây mới là cuộc sống của người bình thường."
Vậy mà đã trôi qua vài ngày.
Trong thời gian đó, phụ thân và huynh trưởng không chịu nổi lời bàn tán của người khác, muốn chúng ta về nhà.
Ta chưa kịp mở miệng, mẫu thân đã chắn trước mặt ta: "Không về! Là các ngươi đã đuổi chúng ta đi trước, từ giờ trở đi, ta và các ngươi không còn quan hệ gì nữa!"
Phụ thân và huynh trưởng lại muốn đánh người, một nam nhân đi ngang qua, đánh họ một trận ta bời, họ lủi thủi rời đi.
"Cảm ơn ngươi..." mẫu thân ta cảm kích không ngừng, mời người đó vào nhà ngồi.
Ta đứng bên cạnh, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Dung mạo của nam nhân này, ta sẽ nhớ mãi!
Hắn ta chính là một trong những thủ lĩnh nhóm sát thủ đã g.i.ế.c ta và mẹ, là một kẻ tàn bạo.
Đầu tiên để người ta cư.ỡng hi.ếp chúng ta, sau đó dùng d.a.o cắt thịt để tra hỏi.
Cuối cùng ta và mẫu thân không chịu nổi tra tấn mà chec.
Lại lần nữa gặp hắn...
Ta hít một hơi thật sâu, tươi chào đón người đó vào nhà.
Nam nhân đó uống trà, hỏi vòng vo về việc nhà họ Tang cứu người.
Hắn ta đến để điều tra tung tích của Dạ Vương.
Mẫu thân ta vẫn nằm trên giường bệnh, không biết chuyện bên ngoài.
Ta tiếp lời: "Người đó là ta cứu về,"
Ánh mắt người đàn ông lóe lên một tia sắc lạnh.
Ta lại : "Nhưng người ta cứu không phải là một nam nhân, mà là một nữ nhân... người đó tên là Hạ Chi, rằng trước đây bên cạnh có một nam nhân bị trúng tên, trong lúc hôn mê còn gọi tên người đó..."
"Tên gì?"
"Để ta nghĩ xem... hình như gọi là Mộ Dung... Mộ Dung..."
"Mộ Dung Thiên?"
"À đúng, chính là Mộ Dung Thiên."
Người đàn ông đặt tay lên cán dao: "Rồi sao nữa? Mộ Dung Thiên ở đâu?"
Ta lắc đầu: "Ta không biết, ta chưa bao giờ gặp người này.”
“Ta đưa Hạ Chi về nhà, phụ thân và huynh trưởng đã đặt ả ta riêng trong một căn phòng, không cho ta và mẫu thân lại gần... thỉnh thoảng có thể nghe thấy..."
Ta bộ khó .
“Không biết họ gì, dù sao cũng không cho ta và mẫu thân biết. Chẳng bao lâu sau, phụ thân và huynh trưởng bỗng nhiên có một khoản tiền lớn, lén lút chôn ở sau nhà, chi tiêu cũng hào phóng hơn.”
“Họ ghét ta và mẫu thân, không chịu cho chúng ta một đồng nào, còn sau này sẽ phát tài cưới nhiều vợ đẹp, sợ mẫu thân bệnh tật liên lụy, không lâu trước đã đuổi chúng ta ra ngoài…」
Hôm đó mẫu thân ta sốt, trong nhà không nghe rõ ta và phụ thân cãi nhau, lúc này ta cảm trào dâng, khóc lóc kể lể với nam nhân rất nhiều chuyện.
Nam nhân không ngừng hỏi, mẫu thân ta trả lời thật thà.
Bà biết không nhiều, những lời lảm nhảm của bà đã xác nhận lời ta .
Cuối cùng nam nhân đứng dậy: "Trời đã muộn, không phiền nữa."
Ta một cái, dịu dàng : "Ân công chậm rãi lên đường..."
Bạn thấy sao?